Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 95: Canh cá đều tới (1)

Chương 95: Canh cá đều tới (1)



Giang Tinh Thần về đến nhà, để tiểu cô nương vào nhà, tự mình trực tiếp đi vào bếp, lấy vò nước đã hâm nóng kia.

Nhưng khi vào trong bếp, Giang Tinh Thần lại thấy nước trong vò thiếu mất một nửa.

- Đoán chừng là ba người bọn họ uống rồi đây !

Hơi chần chừ một chút, Giang Tinh Thần cũng không có suy nghĩ nhiều, cho là người bị thương cùng hai gã đàn ông ở nhà đã uống. Sau đó, hắn cầm chén đến chấm nước, đem vào nhà đưa cho tiểu nha đầu. Cơm trưa cũng không có làm, Giang Tinh Thần chỉ dặn Tiền Phong bọn họ đi mua chút ít bánh bao, sau khi ăn xong, lại bắt đầu thu dọn cá.

Cạo vảy, mổ bụng, cẩn thận khử đi mùi tanh... Cắt thành đoạn lớn, làm thịt cá, bỏ vào chảo dầu chiên cho vàng xong, bắt đầu nấu canh cá..

Lửa lớn nấu sôi, sau đó chứng nhỏ lửa, cần thời gian không ngắn, đem canh nấu thành màu trắng sữa mới được! Bên này vừa nấu canh cá, Giang Tinh Thần lại bắt đầu sắp xếp củ cải…

Hai tiếng sau, mặt trời từ từ ngả về tây, Giang Tinh Thần nhìn thoáng qua canh cá, dùng thìa múc khẽ nhấp một miếng, hài lòng gật gật đầu, múc một chén đầy đưa qua cho người đàn ông bị thương.

- Đây là cái gì? Thuốc sao?

Ba người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm vào món canh cá sền sệt đậm đặc, không ngừng chun chun lỗ mũi, mùi này không giống thuốc a.

- Mau thừa dịp còn nóng uống a, có lợi cho việc hồi phục thân thể !

Giang Tinh Thần dặn dò một câu, đặt chén canh cá xuống, xoay người đi ra.

- Thuốc không phải đều đắng sao, thuốc này sao lại có mùi hương, ngửi lại có chút ít đói bụng…

Ba gã nhìn nhau một cái, đều là một vẻ mặt kinh ngạc.

“Đại y sư, người này nhất định là một đại y sư! Không những thủ pháp xử lý miệng vết thương cao siêu, dùng thuốc cũng khác người !”.

Cả ba người gần như không hẹn mà cùng nảy ra suy nghĩ này. Gã đàn ông bị thương ánh mắt lại càng sáng lên, thấp giọng nói:

- Không biết hắn có thể chữa khỏi bệnh nan y của muội muội hay không !

- Đại ca ! Mau uống thuốc a, một hồi lạnh ! Hai người kia ở một bên thúc giục.

-ừm!

Đại ca bưng chén lên, mới vừa đưa vào miệng, ánh mắt liền trợn to, hơi ngừng một chút, liền uống vào ừng ực.

Hai gã còn lại nhìn chằm chằm vào cái miệng to đang uống canh của đại ca, mím mím môi, một cái ực nuốt nước miếng xuống.

Một lát, đại ca buồng chén xuống, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ. Hai gã còn lại có chút không kịp chờ đợi hỏi:

- Đại ca, mùi vị như thế nào?

- Mùi gì thế nào, đây là thuốc !

Đại ca liếc hai người một cái, khiển trách một cậu. Sau đó trong lúc hai gã lúng túng cúi đầu, lại nói thêm một câu:

- Uống ngon! Còn muốn uống thêm một chén nữa, ta cả đời này chưa uống qua thứ gì ngon như vậy !

- Ai!

Hai gã còn lại thân mình nhoáng một cái, không nói gì nhìn đại ca:

- Huynh không phải nói đây là thuốc sao, thế nào mà nghe như là ăn cơm vậy…

- Két !

Cửa phòng đẩy ra, Giang Tinh Thần lại đem một chén canh cá vào. Hai gã mắt vẫn không rời khỏi cái chén kia.

Đợi cho Giang Tinh Thần ra cửa, đại ca một tay bưng chén lên, tốc độ rất nhanh, một chút cũng không giống người đang bị thương nặng.

Canh cá đưa vào tới miệng, đại ca nhìn hai người huynh đệ đang thèm nhỏ dãi, thản nhiên nói:

- Đây là thuốc, các ngươi cũng đừng nghĩ đến...

- Ai u ta đi Hai gã còn lại thân mình lần nữa nhoáng lên một cái, khóe miệng chợt co rúm hai cái…

Giang Tinh Thần cười ha hả về tới phòng bếp, lại múc một chén đưa vào trong phòng cho Mị Nhi.

- Ừm! Uống ngon, thật là thơm...

Tiểu nha đầu mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, uống hơn một nửa, cầm chén đưa đến bên miệng Giang Tinh Thần:

- Ca ca, ca cũng uống !

- Tiểu nha đầu này, thật là biết thương người!

Giang Tinh Thần trong lòng ấm áp, há miệng để tiểu cô nương đem nửa chén canh cá này đúc xuống.

- Giang huynh đệ ! Huynh thật là không phải mà, có cá ăn mà lại không gọi ta !

Giang Tinh Thần vừa uống xong canh, liền nghe được phía bên ngoài viện một tiếng hô to như sấm vậy.

- Ai

Giang Tinh Thần than thở một tiếng, cười khổ nói:

- Ta lại phải bận rộn rồi !

- Ai bảo ca ca quen biết đều là hạng người tham ăn ! Mị Nhi che miệng khẽ cười.

- Tiểu nha đầu, người thì không tham ăn sao…

Nói xong, Giang Tinh Thần liền nhân lúc tiểu nha đầu chưa giương nanh múa vuốt, cười chạy ra khỏi phòng.

Đến cũng không phải chỉ có mình Triệu Đan Thanh, còn có Tôn Tam Cường ! Giang Tinh Thần giờ mới hiểu được, vua tham ăn này làm sao biết được mình vừa câu được cá, nhất định là Tôn Tam Cường nghe được tin từ chỗ của Tiền Phong, lúc chạy tới chiếm lợi, lại đụng phải Triệu Đan Thanh.

- Tiết mùa đông này mà huynh cũng có thể câu được cá, quả thực là…

Vào chỗ ngụ, Triệu Đan Thanh mới vừa kinh ngạc một nửa, liền cùng Tôn Tam Cường trực tiếp xông vào bếp.

Giang Tinh Thần trợn trợn mắt, âm thầm oán trách:

- Tôn Tam Cường thì coi như thôi ! Tiểu tử Triệu Đan Thanh này thì tham ăn quá mà, bệnh nhân trong nhà kho lại không đi xem trước một chút ? Ta đã giải quyết cho ngươi mà.. - Huynh nấu cái gì đây…

Vào nhà bếp, Triệu Đan Thanh một bên chun chun lỗ mũi, một bên lớn tiếng hỏi.

- Cái gì, canh cá?

Sau khi Giang Tinh Thần trả lời, Triệu Đan Thanh tròn mắt ngạc nhiên nói:

- Không phải chỉ là nấu cá sao, ta cũng đã làm qua, canh suông quả nước nhạt nhẽo… Làm sao huynh có thể khiến cho cái này vừa trắng lại vừa đậm đà vậy ?

- Hừ ! Ngươi biết trước khi nấu canh cá phải dùng dầu chiên trước không?

Giang Tinh Thần bĩu môi, vừa định khinh thường Triệu Đan Thanh vài câu, đã thấy tiểu tử này chợt hô to một tiếng:

- Tôn Tam Cường người dùng tay cho ta !

- Oái !

Giang Tinh Thần quay đầu, thấy Tôn Tam Cường đã múc một chén canh cá ra uống !

- Ta thế nào lại quên, tiểu tử này mới là bỉ ổi nhất, không nói một lời liền trực tiếp ra tay…

Giang Tinh Thần thầm măng một tiếng, vội chạy ào tới, chậm một chút là canh cá sẽ không còn.

Nói chung Giang Tinh Thần cũng đã chừa cho Mị Nhi một chén, đem vào trong phòng, lúc trở lại lần nữa, trong nối ngay cả cá cũng không còn, chỉ còn sót một đống xương

- Không đủ ăn a, huynh đệ, nấu thêm chút đi ! Huynh không phải câu được mười mấy con cá sao !

Triệu Đan Thanh lại bật ra câu lúc trước ăn sủi cảo đã từng nói.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch