Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 96: Canh cá đều tới (2)

Chương 96: Canh cá đều tới (2)



Tôn Tam Cường cũng gật đầu nói:

- Huynh đệ, đổi cách làm khác đi, canh uống rất ngon Nhưng mùi vị của thịt cá thì hơi lạt !

- Được ! Giang Tinh Thần cười cười, nói với hai người:

- Các huynh vào nhà trước đi, đúng lúc sắp đến giờ cơm tối, ta làm tiếp!

- Ơ ? Sao lại dễ chịu như vậy ?

Triệu Đan Thanh và Tôn Tam Cường cảm thấy có chút không bình thường, nhìn nhau một cái. Nhưng nghĩ đến đồ ăn ngon, lại lập tức đem nghi ngờ ném ra sau ót, điên mà điên mà đi về phòng ngủ.

- Không đủ ăn đúng không, hắc hắc....

Sau khi hai người rời đi, Giang Tinh Thần mặt tối sầm lại, khóe miệng cũng nhếch lên, hàm răng trắng lóe lên tia sáng lạnh.

Củ cải cắt sợi, dùng nước nóng luộc qua, trộn đều với muối và dấm chua, sau đó Giang Tinh Thần lấy hạt củ cải ra, dùng sức nghiền nát…

Ngón tay nhẹ nhàng chấm một chút, bỏ vào miệng.

- Khạc ! Thất khiếu đều phun khói, nước mắt dàn dựa.

- Đây là thứ quái gì vậy, cay quá, so với mù-tạt làm từ rễ wasabi mà ta nếm qua còn cay hơn... Nhưng mà, càng cay càng tốt ! Này thì ta cho hai tiểu tử ngươi không đủ ăn…

Giang Tinh Thần cười xấu xa, đem nghiền nát hạt củ cải trộn vào trong sợi củ cải.

Sau khi làm xong, Giang Tinh Thần lại lấy ra hai con cá vừa mới đem thu thập, đứng đó suy nghĩ làm cái gì thì được.

Cá sống chấm mù tạt, cách ăn này yêu cầu rất cao đối với thịt cá, tuy rằng loại cá này thịt rất săn chắc, nhưng bên trong xương lại nhiều. Hơn nữa còn là cách ăn của đảo quốc, không có hứng thú !

- Hay là, thử làm lẩu cá lạnh đi !

Giang Tinh Thần suy nghĩ, cũng không khỏi nuốt nước bọt, lập tức động lòng.

- Không có ớt cùng tương đậu a…

Sau khi động lòng, Giang Tinh Thần lại có chút do dự, đời trước, hắn đều trực tiếp mua lẩu cá lạnh về ăn.

- Cứ thử xem, lỡ làm được thì sao, phát triển Cảm Mẫn Trận cùng Minh Tri Trận, ta căn lửa tốt hơn đời trước rất nhiều, giữ lại vị tươi mới của thịt cá, cho hoa tiêu nhiều hơn, sau đó chấm với dấm chua ăn, chắc là…

Càng nghĩ càng động lòng, Giang Tinh Thần lập tức bắt tay vào làm. Thịt cá cắt miếng, làm nóng dầu hoa tiêu, cho nhiều hoa tiêu vào, nhiều vào, nhiều vào…

Thật lâu sau, Giang Tinh Thần từ trong nồi gắp ra một miếng thịt cá, chấm chút dấm chua bỏ vào miệng.

Hắt xì – Mùi này là mùi gì a !

Giang Tinh Thần nhếch miệng một cái, phun miếng thịt cá ra.

- Quả nhiên không bột đổ gạo nên hồ, không có ớt, không có tương đậu là không được a... Ta trước kia cũng đầu phải đầu bếp, làm vài món ăn cơm nhà thì tạm được, cải tiến món ăn... Thì thôi đi !

Giang Tinh Thần bị đả kích sâu sắc lắc lắc đầu, đem cả nồi lẩu cá múc vào trong một cái hũ nhỏ, toan đem đi vứt sạch.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại có người đến, nghe giọng là Mạt Hồng Tiêm:

- Ai! Làm sao mà đều tới cả đây!

Giang Tinh Thần trở tay đem nồi lẩu cá muốn vứt bỏ đặt lên bếp nhỏ, đi ra ngoài mở cửa. Không chỉ có một mình Mạt Hồng Tiêm đến, mà còn có cả Uyển Nhu cùng Nhị ca..

Mới vừa thấy mặt, Nhị ca liền vỗ vào vai của hắn, phát ra một trận cười thô tục:

- Hắc hắc hắc hắc... Tiểu đệ đệ, ngươi bây giờ là món hàng được nhiều người tranh giành a !

- Hả?

Giang Tinh Thần có chút choáng váng, rõ ràng là nghe không hiểu ý của Nhị ca.

Mạt Hồng Tiêm ngoài dự đoán của mọi người không có đánh nhị ca, mà lại lấy ra một xấp lụa trắng, cười ha hả nói:

- Thấy không, những thứ này đều là thư gởi để hỏi về thân phận của ngươi, tám phần mười có ý kết thân với ngươi... Hai phần còn lại càng lợi hại hơn, hắc hắc, trực tiếp tỏ tình chứ !

Giang Tinh Thần chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, Uyển Nhu cũng lấy ra một xấp lụa trắng, giống vậy cười hì hì nói:

- Quý tộc ở những lãnh địa khác, ở Đế đô cũng không thiếu, đều trực tiếp viết thư cho cha ta !

- Cho ta xem, cho ta xem!

Cửa phòng ngủ mở ra, Triệu Đan Thanh như gió thổi tới, lúc này trên gương mặt to tướng, tràn ngập tò mò và thích thú, trên trán khắc lên hai chữ nhiều chuyện.

Tôn Tam Cường cũng giống như vậy, nhưng mà hắn càng thủ tục hơn, nụ cười kia làm cho Giang Tinh Thần không nhịn được kích động muốn một chân đạp lên người hắn.

Chỉ có Mị Nhi là khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bộ mặt rất không vui.

Giang Tinh Thần lúc này rốt cuộc cũng đã hiểu rằng, mấy người này tới đây, là cố ý lại chê cười mình.

- Rất buồn cười đúng không !

Giang Tinh Thần bất thình lình lên tiếng, một bộ dạng không thèm để ý chút nào, chậm rãi nói:

- Hôm nay hình như không có cá !

- A! Triệu ca, ngươi kéo ta ra ngoài làm gì, ta đang cùng Mị Nhi ghép tranh !

Tôn Tam Cường gương mặt mơ hồ gãi gãi đầu, xoay người nói với Mị Nhi:

- Vừa rồi mảnh ghép mà ta tìm, phải đặt ở vị trí nào đấy nhỉ, hình như đó là quần lót của siêu nhân sống động…

Nói đoạn, chạy thẳng vào nhà.

- Cá ! Cá gì... Ôi trời, mùa đông mà có cá ăn a !

Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu vụt một cái cất lụa trắng vào, nghiêm túc nói với Giang Tinh Thần:

- Mọi thứ chuẩn bị như thế nào, lãnh địa của ngươi xa xôi, nhất định phải suy nghĩ chu toàn, mùa đông ở không được tốt lắm a... Chúng ta ghé thăm người một chút thì đúng hơn !

Hai nàng vừa nói, vừa đi thẳng qua bên người Giang Tinh Thần.

- Lão đại, chờ ta một chút, làm việc lao động tốn sức thế nào sao mà thiếu ta chứ !

Nhị ca la to một tiếng, nói với Giang Tinh Thần:

- Ta cũng đi xem xem! Rồi trực tiếp chạy tới.

- Chuyện nhỏ ! Hừ !

Giang Tinh Thần nhe miệng cười, xoay người dân theo Mị Nhi đang che miệng cười trộm quay trở về.

Triệu Đan Thanh ngây ngốc đứng tại chỗ, khóe miệng từ từ mở ra, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của một đám người.

- Tôn Tam Cường vừa rồi cùng Mị Nhi ghép tranh? Không phải tiểu nha đầu chơi một mình sao... Hồng Tiêm tỷ, các tỷ thấy đồ đạc của Giang Tinh Thần có chuẩn bị đủ chưa, chạy vào bếp làm cái gì…

- Huynh đệ ! Ăn cá không thể bỏ rơi ta a!

Sửng sốt hồi lâu, Triệu Đan Thanh kêu rên một tiến như gió thổi xông vào nhà bếp!











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch