Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 98: Cay nồng tới cực điểm (2)

Chương 98: Cay nồng tới cực điểm (2)

Ồ..

Nói một nửa câu, Giang Tinh Thần dường như nghe được một chút động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

- Cái gì cũng không có, ta nghe lầm sao?

Nghi hoặc lắc lắc đầu, Giang Tinh Thần quay lại, tiếp tục lẩm bẩm:

- Một hồi còn phải để lại một chút cho ba người trong phòng chứa đồ... Không được, ta phải chừa một chút cho mình nữa, nếu không không có mà ăn…

Vừa nói, lại múc ra một dĩa để dành, rồi Giang Tinh Thần bước đi ra ngoài.

- Đúng rồi!

Mới vừa đi hai bước, Giang Tinh Thần ngừng lại, xoay người trở lại bên bếp lò, buông xuống dĩa cá, đưa tay cầm lên mù tạc trộn sợi củ cải.

“Tên khốn dạ dày to, vừa rồi ta quên mất, còn có cái này đây... Hắc hắc... để tiểu tử ngươi không đủ ăn!”

Trong tiếng cười âm độc, Giang Tinh Thần lại nhìn thấy cái hũ cá hỏng kia, lúc này mới nhớ còn chưa có vứt đi, thế là đặt mù tạc củ cải xuống, bưng lên cái hũ, đi tới góc tường trong phòng bếp, trút xuống.

- Ai da!

Lần này lão già kia không còn nhịn được nữa, với tu vi của lão, cho dù nhiệt độ cao hơn nữa cũng không gây thương tổn được lão, mấu chốt là quá đau rát đi!

Lúc này lão buồn bực đến mức trái tim đều sắp nổ tung, tùy tiện tìm chỗ trốn, lại là vị trí người ta đổ rác... Bên cạnh là cái gì, là một cái thùng gỗ!

“Con bà nó là thùng gỗ đựng rác... người làm như vậy làm gì chứ, một chút ý vị cũng không có... Hơn nữa, người đổ rác không thể chọn thời điểm khác sao... Mà hình như vừa rồi là ta đẩy thùng gỗ ra... ”

“Vào!”



Lão già chui ra, động tác nhanh như chớp, một tay che mặt, một tay đánh vào cổ Giang Tinh Thần.

Lão len lén vào đây, là bởi vì Đường Sơ Tuyết nói tiểu tử này nấu ăn rất quái lạ và ngon, lão sợ bị nha đầu kia lừa, cho nên mới tới nếm thử. Nếu như tốt, thì ở lại cho tiểu tử này cung phụng hết ăn lại uống! Nếu không tốt, lão thực không cần làm hộ vệ cho một tên Nam tước tam đắng, ta quản ngươi có phải nhân tài hay không, lão tổ tông ta bất cần!

Nhưng đâu nghĩ tới, lần này đi ăn vụng, lại gặp tai nạn lớn như vậy! Kích thích vừa rồi kia, cả đời lão đều chưa có trải qua. Đặc biệt trong miệng tê rần, trừ mùi vị hạt hoa tiêu, còn có cảm giác khác! Tu vi của lão tuy rằng cao, nhưng cũng không luyện được trong miệng a, cắn nhai sắt lão cũng không làm được.

Mà lúc này bị bại lộ, lão cũng không quản được rất nhiều, dù gì cũng không thể bị tiểu tử này thấy được. Sau này khẳng định nha đầu Sơ Tuyết sẽ hỏi thăm tiểu tử này, chuyện đêm nay khẳng định sẽ bại lộ. Cho dù không làm hộ vệ cho tiểu tử này, chuyện đêm nay cũng sẽ truyền khắp đế đô, cái mặt già này của mình đúng là không có chỗ che giấu. Càng đừng nói sau khi ăn chút cá mè hấp kia, lão đã xác nhận tài nấu nướng của Giang Tinh Thần, nên không muốn đi!

Bởi vậy, trước mắt mấu chốt nhất là không thể để Giang Tinh Thần nhìn thấy mình. Mà biện pháp tốt nhất, chính là mau đánh hắn ngất xỉu, sau đó trốn chạy, rồi sẽ quay trở lại làm như không có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc bất chợt truyền ra một tiếng kêu sợ hãi. Giang Tinh Thần không hề chuẩn bị hoảng sợ tới mức cả người run lên, cái hũ trong tay đều văng ra.

Nhưng vô tình ném một cái này, cái hũ lại vừa vặn bay về phía lão già, Cảm Mẫn Trận cơ hồ cùng thời khắc đó tự động vận chuyển.

Lão già mặc dù tốc độ cực nhanh, lắc mình tránh ra cái hũ, nhưng chớp mắt một cái, Giang Tinh Thần trước khi trong đầu kịp phản ứng, thân thể đã tự động lách qua non nửa bước.

-Ồ?



Lão già kinh ngạc không thôi, mình chính là đại cao thủ Nguyên Khí Cảnh tầng sáu, xếp hạng tốp ba ở thủ đô Đế quốc. Tuy rằng sợ làm bị thương Giang Tinh Thần, chỉ dùng không tới ba phần lực, nhưng ra tay bất thình lình như thế, dù là cao thủ cảnh giới Ngưng Khí đều không tránh khỏi... không ngờ tiểu tử này lại né tránh được.

“Không phải nha đầu Sơ Tuyết nói hắn không thể tu luyện sao, thế nào... ”

Lúc này trong chớp mắt lão kinh ngạc, rốt cuộc Giang Tinh Thần kịp phản ứng, Minh Tri Trận ngay lập tức tác động, dao động khí tức mãnh liệt từ đan điền phún ra ngoài, dây thanh quản phát ra chấn động mãnh liệt.

- Người đâu, bắt trộm!

“Ai da! Thanh âm của tiểu tử này thế nào lớn như vậy!”

Lão già cảm giác lỗ tai kêu “ông ông”, động tác truy kích cũng chậm một chút, Giang Tinh Thần lại theo bản năng lui về sau hai bước.

Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, hai người đứng mặt đối mặt, lúc này Giang Tinh Thần mới nhìn rõ lão già đối diện.

Bất quá, thời khắc này trông lão già thực tức cười, trên mặt đầy nước mắt, miệng méo xệch, môi vừa đỏ vừa sưng lên, giống như hai khúc lạp xưởng treo trên đó, còn có một dòng nước miếng chảy xuống bên khóe miệng, trên người đã bị dầu hạt hoa tiêu dính ướt, mặt đều nóng rực đỏ bừng, trên người còn dính không ít vụn cá... mà lão đều không tự biết!

Bất quá, thời khắc này Giang Tinh Thần lại không dám lộ ra chút ý cười, đối phương tuyệt đối là cao thủ, mà hắn cũng sớm biết trước, sớm muộn gì sẽ có người của địch quốc tìm đến mình... không khỏi vô cùng khẩn trương. Nếu không nhờ tố chất trong lòng hắn mạnh mẽ, e là đã sớm ngất đi rồi.

Lão già cũng có chút bối rối, mình bị tiểu tử này nhìn thấy mặt rồi, khẳng định chạy trốn không được! Vậy làm sao bây giờ, nói rõ ý đồ đến đây ư? Chẳng phải là sẽ bị hắn nắm thóp sao, sau này sao có thể để tiểu tử này cung phụng hết ăn lại uống! Không nói ra, thì lập tức sẽ có người tới bắt trộm, nếu bại lộ, vấn đề còn lớn hơn!

Cân nhắc trước sau, lão già cắn răng một cái, đưa tay móc ra một tấm lụa trắng ném tới:

- Tiểu tử! Đây là thư của Đường Sơ Tuyết, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài chuyện tối nay, ngày mai ta lại tới tìm ngươi!

Không đợi Giang Tinh Thần trả lời, “vèo” một cái, lão già lao ra ngoài, trong nháy mắt biến mất bóng dáng...











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch