"Vậy dám hỏi Tống huynh, như thế nào là môn đăng hộ đối" Từ Hàn hỏi ngược lại.
"Người phàm tục coi trọng môn đăng hộ đối, có thể nói là gia cảnh, địa vị. Nhưng Tống mỗ cho rằng quá mức phiến diện, nhưng môn đăng hộ đối mà Tống mỗ nói chính là, tâm tính, tầm mắt, chí hướng. Hai người ở chung cần phải giúp đỡ lẫn nhau, khích lệ cho nhau, cùng nhau đi đến mục tiêu định ra, mới có thể hạnh phúc lâu dài." Tống Minh Nguyệt vào lúc đó chậm rãi nói, lời nói lên xuống trầm bồng du dương.
"Không phải là tại hạ xem thường Từ huynh, thế nhưng Từ huynh khi còn bé gặp phải bất trắc, kinh mạch đứt đoạn, mà Diệp sư thúc lại là kỳ tài ngút trời, rốt cuộc sẽ có một ngày du ngoạn Tiên cảnh, Từ huynh ở cùng một chỗ với Diệp sư thúc, chẳng những không thể giúp sư thúc, mà còn có thể liên lụy nàng. Tại hạ cho rằng nếu như Từ huynh nghĩ muốn tốt cho sư thúc, nên buông tay."
Tống Nguyệt Minh lời nói dõng dạc, ngôn từ chính nghĩa, Từ Hàn càng nghe càng thấy thú vị, mà chờ cho gã nói xong những lời này, lông mày Từ Hàn nhíu lại hỏi: "vậy đây chính là nguyên nhân huynh không bày tỏ cõi lòng với Hồng Tiên ư"
"A" Tống Nguyệt Minh cảm thấy hài lòng sau khi nói ra được những lời kia, lại không ngờ Từ Hàn bỗng nhiên nói như vậy, Tống Nguyệt Minh bị chọt trúng tâm tư sắc mặt đỏ lên, trong đầu càng trống rỗng, quả thực sau nửa ngày không thể nói thêm lời nào.
Gã dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, lại chưa từng trải qua những chuyện mà người thường cũng không tưởng tượng nổi giống như Từ Hàn, bị người đề cập đến tình yêu nam nữ, theo bản năng liền giật mình.
"Người sống cả đời, cây cỏ một Thu, Tống huynh cảm thấy hổ thẹn không dám truy cầu suy nghĩ trong lòng mình, còn muốn Từ mỗ giống như ngươi, sợ là có chút ép buộc rồi." Từ Hàn chậm rãi nói, trong ánh mắt nhìn về phía Tống Nguyệt Minh mơ hồ mang theo một ý cười."Từ mỗ là một người phàm tục, lời nói như vậy cũng chỉ là chút phỏng đoán ác ý, nhưng xin Tống huynh tự hỏi lòng mình, lời Từ Hàn nói đến cùng là thật hay không. Nếu đúng, vậy làm phiền Tống huynh trở về đi, nếu như không đúng như vậy, Từ mỗ có thể xin lỗi, nhưng vẫn không thể gật bừa đồng ý với lời nói của Tống huynh."
Tống Nguyệt Minh vào lúc đó sững sờ, gã âm thầm nghĩ lại, tất cả hành động của mình rút cuộc là do chấp niệm trong lòng mình quấy phá. Gã dù là đệ tử trên Trọng Củ Phong, nhưng xuất thân là nhà dòng dõi Nho học, thuở nhỏ đã đọc thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, hiểu Đại đạo của tiên hiền, bây giờ nhớ lại cũng thấy kinh hãi không thôi, suýt nữa đập chuyện thỏa mãn tư dục vào đại nghĩa.
Gã cũng là người tiêu sái, vội vội vàng vàng đứng lên, chắp tay thi lễ với Từ Hàn, nghiêm mặt nói: "tạ ơn Từ huynh, Tống mỗ thụ giáo."
Sau đó liền xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi đây.
Từ Hàn lắc đầu nhìn bóng lưng Tống Nguyệt Minh rời đi, chỉ sợ gia hỏa này đã đọc sách đến choáng váng, nhìn khí thế hung hăng, lại bị dăm ba câu đuổi chạy, quả thực kém Đồng Thiết Tâm không biết bao nhiêu bậc.
Từ Hàn nghĩ như vậy, liền móc ra một cái bình sứ từ trong lòng ngực, từ trong đó đổ ra mấy miếng Lưu Ly đan, nuốt tất cả vào, rồi sau đó trầm con mắt xuống. ...
Ngày thứ hai.
"Từ huynh, Từ huynh, mở cửa nhanh."
Từ Hàn vừa mới tỉnh ngủ đã bị một hồi tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài phòng đánh thức.
Hắn mắt nhắm mắt mở mở cửa, lại thấy Tống Nguyệt Minh hôm qua vốn đã rời đi lại xuất hiện ở cửa ra vào một lần nữa, con mắt gã sưng to, vành mắt đen thui, thần sắc phấn khởi nhìn Từ Hàn.
"Hôm qua tại hạ mất một đêm suy nghĩ, cảm thấy lời nói của Từ huynh mặc dù có đạo lý, tại hạ cũng là suy bụng ta ra bụng người, thế nhưng về tình về lý Từ huynh kéo lấy sư thúc không thả vẫn là không thể nói nổi, kính xin Từ huynh nói ra nguyên nhân."
"..." Từ Hàn nghe vậy chỉ còn biết thinh lặng, nhìn bộ dáng muốn biện bác sống mái với hắn của Tống Nguyện Minh, thực sự sinh ra một cỗ cảm giác khó hiểu."những điều như ta kéo lấy Diệp Hồng Tiên không thả đều là phán đoán của các ngươi, mà không hề biết là Diệp Hồng Tiên từ nhỏ đã hâm mộ ta, không thuận theo cũng không buông tha ta, không muốn gả cũng không được, ta cũng không biết làm thế nào. Trái lại dù sao cũng là phỏng đoán ác ý của Tống huynh, tin tưởng lời đồn đãi của kẻ khác, có câu là ba người thành Hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng, Tống huynh lại nghe theo một cách thiên vị như thế, không phải hành động của người quân tử a!"
Từ Hàn bị dây dưa cũng cảm thấy có chút phiền muộn, liền thuận miệng bịa ra chuyện để đuổi thanh niên sức trâu này đi.
"A..." Ai ngờ một phen nói bậy của hắn vào trong tai Tống Nguyệt Minh lại tựa như lời vàng ngọc khiến gã hiểu ra, gã vào lúc đó trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, xúc động nói: "ta cuối cùng cho rằng quan hệ giữa Từ huynh và Diệp sư thúc, đích thị là Từ huynh quấn quít lấy sư thúc không thả, ngày hôm nay nghe Từ huynh nói xong, mới biết là do tại hạ hiểu biết quá hạn hẹp rồi, Từ huynh nói rất đúng, tại hạ thụ giáo."
Dứt lời, Tống Nguyệt Minh vừa chắp tay, rồi lại làm bộ dáng suy nghĩ, quay người rời đi.
Chỉ để lại một mình Từ Hàn lẻ loi trong ngày mùa thu gió lạnh. ...
Ngày thứ ba.
"Từ huynh, Từ huynh, nhanh mở cửa." Thời gian vẫn giống vậy, ngữ khí vẫn dồn dập như thế.
"Hôm qua Từ huynh nói, đó là tiểu sư thúc khăng khăng lập gia đình cùng Từ huynh, có thể thấy được tình cảm sâu đậm của tiểu sư thúc đối với Từ huynh, có câu là có qua có lại mới toại lòng nhau, Từ huynh càng phải nghĩ đến tình nghĩa của tiểu sư thúc mà hồi báo, để sư thúc đi truy tầm Đại Đạo. . ."
Nhìn chàng thiếu niên trẻ nghiêm trang, bộ dạng muốn bàn luận chuyện đúng sai ở trước mắt mình, Từ Hàn cảm thấy một hồi đau não. ...