Sự thật đã chứng minh, có đôi khi thanh niên sức trâu tâm tư đơn thuần như Tống Nguyệt Minh cũng không hẳn là dễ đối phó so với hạng người như Đồng Thiết Tâm.
Liên tiếp hơn mười ngày, sáng sớm mỗi ngày Tống Nguyệt Minh đều đến hiên nhỏ tìm hắn.
Ngày hôm nay Từ Hàn giảng một cái đạo lý cho gã thông suốt, gã sẽ lại rời đi, cũng không hề dây dưa. Nhưng ngày mai lại nghĩ ra đạo lý mới muốn tới bàn luận với Từ Hàn. Cứ ngày qua ngày như vậy thực sự khiến cho Từ Hàn cảm thấy rất phiền phức.
Từ Hàn cũng bị gia hỏa trong đầu mất đi một dây này dồn ép không biết làm thế nào, chỉ còn cách sáng sớm mỗi ngày liền vội vàng rời đi trước khi Tống Nguyệt Minh tới, chờ đến tối lại trở lại chỗ ở - mà lúc đó Diệp Hồng Tiên vốn tu hành một ngày cũng sẽ trở lại chỗ ấy, lấy lá gan của Tống Nguyệt Minh chắc chắn sẽ không dám đến quấy rầy.
Sáng sớm ngày hôm nay, Từ Hàn giống như thường ngày đi ra cửa sân.
Đảo mắt bọn hắn đã đi tới Linh Lung Các tầm hơn một tháng, bây giờ là tháng mười, đã vào đầu mùa đông, hôm qua trên Trọng Củ Phong đã có tuyết nhỏ rơi xuống, bông tuyết tích tụ một tầng mỏng trên mặt đất, dẫm chân lên trên sẽ phát ra từng tiếng xì xì.
Từ Hàn cũng không thích mùa đông, lại càng không hề thích tuyết.
Bởi vì đối với những chuyện mà hắn đã từng trải qua, mùa đông liền có nghĩa là gian nan, liền có nghĩa là sẽ đói bụng.
Mà tuyết. . .
Thứ này dù sao vẫn khiến cho Từ Hàn nghĩ đến lão ăn mày yên giấc trong mưa tuyết kia.
Từ Hàn lắc đầu đi trong đường núi, muốn bỏ qua những suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu.
Đệ tử của Linh Lung Các đại khái có thể chia làm ba loại, ngoại môn, nội môn và thân truyền.
Sân nhỏ mà hắn ở được xây dựng ngay sườn núi, là chỗ ở của đệ tử nội môn, Linh Lung Các nhà lớn nghiệp lớn, chỉ đệ tử nội môn trên Trọng Củ Phong đã có tám nghìn người, đệ tử ngoại môn đã vượt qua vạn người từ lâu, Từ Hàn cũng không thích địa phương nhiều người, vì vậy mỗi lần hắn ra khỏi cửa sân đều đi về phía lên núi.
Không mất tới nửa canh giờ hắn đã đi tới một cái khe núi, chỗ đó xây dựng một cái mộc đình nho nhỏ.
Nơi đây đã tới chỗ biên giới của đệ tử nội môn, tiến thêm nữa chính là chỗ ở của đám đệ tử thân truyền và các vị sư thúc, bởi vậy ít có người đến.
Từ Hàn quen việc dễ làm chạy đến bên trong mộc đình kia, khoanh chân ngồi xuống một góc.
Sau đó móc ra một cái bình sứ từ trong lồng ngực, mở nó rồi đổ ra đếm viên đan dược trong trong lòng bàn tay mình.
Trong một tháng này Sở Cừu Ly đã liên tục trộm tới gần nghìn miếng Lưu Ly đan cho Từ Hàn, dĩ nhiên số lượng này cũng không hề ít, hiện tại tin đồn đang không ngừng lan tỏa giữa đệ tử nội môn và ngoại môn, thậm chí ngay cả Chấp Kiếm Đường cũng đã bắt đầu bắt tay vào điều tra chuyện này, Sở Cừu Ly cũng không dám gây sự với người của Chấp Kiếm Đường, chỉ có thể là càng thêm cẩn thận.
Nhưng gần nghìn miếng Lưu Ly đan đối với việc chữa trị kinh mạch của Từ Hàn vẫn là như muối bỏ biển.
Con đường tu hành trên thế gian này, bất kể là tu nội hay tu ngoại thì cảnh giới đầu tiên đều là Bảo Bình cảnh, chú trọng thân thể như Bảo Bình, không lọt khí cơ.
Tu vi luyện thể của Từ Hàn đã đạt tới cảnh giới thứ ba từ lâu, cũng chính là Kim Cương cảnh, vì vậy hắn muốn tu hành nội công, rồi trực tiếp vượt qua Bảo Bình Cảnh, tiến vào Đan Dương cảnh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải chữa trị xong kinh mạch trong cơ thể mình.
Nếu nói Đan Dương cảnh, chia làm ngũ trọng.
Vốn là bốn cảnh Thiên Địa Huyền Hoàng, cuối cùng là Đan Dương đại thành, trong người kết thành Nội đan.
Tạm thời không cần nhắc đến chuyện kết đan, cần biết bốn cảnh giới Thiên Địa Huyền Hoàng chính là dẫn linh khí trong thiên địa nhập vào cơ thể, thông suốt một trăm lẻ tám cái khiếu huyệt trong người, mỗi khi thông suốt hai mươi bảy cái sẽ tiếng vào một cảnh giới, chờ một trăm lẻ tám cái khiếu huyệt được thông suốt, lại chăm chút hợp thành một thì chỗ đan điền sẽ kết thành Nội đan, vì vậy Đan Dương cảnh thành.
Mà Từ Hàn chữa trị kinh mạch, nói trắng ra cũng là chữa trị con đường thông nhau giữa những khiếu huyệt này.
Nhưng lúc này hắn mất hết một tháng thời gian, tiêu hao gần nghìn miếng Lưu Ly đan cũng chỉ mới có thể chữa trị xong khiếu huyệt thứ hai, khoảng cách thành công vẫn xa không thể chạm như cũ.
Từ Hàn sau khi luyện hóa xong dược lực bên trong thân thể thì ngẩng đầu lên, hắn thở dài một hơi, mặc dù cơ duyên xảo hợp tìm được phương pháp chữa trị kinh mạch, nhưng bởi vì số lượng đan dược hạn chế nên tiến triển rất chậm chạp, huống hồ Từ Hàn cũng vẫn không có đầu mối để lẻn vào Huyền Hà Phong tìm được dược liệu cần thiết, nghĩ đến những thứ này khiến hắn không kìm được có chút bực bội.
"Sao cứ ngày nào gặp ngươi, các hạ đều thở dài vậy?" Lúc này bên cạnh truyền đến một giọng nói mềm mại, cho dù ở vào cái thời tiết đầu đông lạnh lẽo này, vẫn khiến người ta cảm nhận được như đang tắm gió xuân.
Từ Hàn vào lúc đó đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đã có một bóng người mặc áo nhung màu lam ngồi ở bên cạnh mình từ lúc nào.
Đó là một vị nam tử trẻ trung khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, nhưng sắc mặt lại có chút trắng bệch, lúc này một tay đang cầm lấy một quyển sách, nghiêng đầu nhìn Từ Hàn.
Nam tử này cũng là khách quen của mộc đình này, mấy ngày trước Từ Hàn không chịu đựng nổi vì bị Tống Nguyệt Minh làm phiền, mỗi ngày liền tìm đến mộc đình này nuốt Lưu Ly đan, đồng thời ngày nào cũng gặp được nam tử trước mặt này. Y luôn luôn mang theo một quyển sách, yên tĩnh ngồi trong mộc đình lật nhìn, hai người dường như cũng rất ăn ý, không hề quấy rầy nhau, mà ngày hôm nay chẳng biết tại sao, nam tử này bỗng nhiên lại muốn nói chuyện với Từ Hàn.
"Người không lo xa, chắn chắn sắp có ưu sầu. Người sinh ra trên đời, ai lại không có chút chuyện không hài lòng đây?" Từ Hàn có chút hảo cảm với vị nam tử này, hắn mỉm cười, trả lời lại như vậy.