Chương 127: Cát vàng tràn cốc, mưa gió nổi lên
(1)
Vì vậy ngày thứ hai.
Chuyện vị hôn phu phế vật của Diệp Hồng Tiên lại bỗng chốc trở thành khách khanh của Huyền Hà Phong giống như một cục đá rơi vào ao xuân, nhấc lên sóng to gió lớn cho toàn bộ Linh Lung Các.
Từ trưởng lão chấp sự của các ngọn núi, cho tới đệ tử các tầng đều nghị luận chuyện này.
Sáng sớm hôm nay tin tức này vừa truyền ra, chấp sự và trưởng lão trên Huyền Hà Phong đều đồng loạt đi đến phủ Tế thế, muốn tìm vị chưởng giáo đại nhân kia để hỏi cho ra nhẽ.
Mà bốn phía trên Trọng Củ Phong cũng đều nổi lên tiếng gió.
Bên trong Chấp Kiếm Đường, Đinh Cảnh Trình vốn chưa kịp chải chuốt lại mái tóc của mình cũng cực lỳ lo lắng đi đến đỉnh các Trọng Củ Phong, tìm vị trưởng lão của nơi đây, chính là Huyền Minh Kiếm Tiên - Long Tòng Vân.
Gã đặt mông ngồi vào bên người Long Tòng Vân, vểnh râu trừng mắt liền nói: "sư huynh, ngươi nhìn xem kìa, tên Ninh Trúc Mang này càng ngày càng ... không thể tưởng tượng nổi."
"Vài ngày trước đã phái những đệ tử nội môn như Đồng Thiết Tâm đi đón Diệp Hồng Tiên, suýt nữa gây ra rủi ro. Chuyện này thì càng lợi hại hơn, một tên tiểu tử kinh mạch đứt đoạn, ngoại trừ trèo lên cành đại thụ như Diệp Hồng Tiên thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, lại bị y thu làm khách khanh của Huyền Hà Phong! Huynh nói xem số lượng ba trăm viên Ngưng Nguyên đan cung cấp trong một tháng, huynh đệ chúng ta đã bái nhập sư môn từ thuở nhỏ, cũng vào chết ra sống vì Linh Lung Các, thế nhưng mỗi tháng cũng chỉ được nhận một chút đan dược, một tên mao đầu tiểu tử như hắn, chỉ dựa vào chút mánh khóe trên giang hồ cứu được một tên đệ tử ngày hôm qua, lại được chọn luôn làm khách khanh, từ bao giờ vị trí khách khanh của Linh Lung các chúng ta đã rẻ rúng đến như thế?" Đinh Cảnh Trình vội vội vàng vàng chạy đến tố khổ, một gương mặt vốn đã nhiều nếp nhăn vào lúc đó lại càng dồn dập vào một chỗ.
Long Tòng Vân tóc trắng mặc áo xanh từ trong nhập định mở hai mắt ra, lão nhẹ nhàng liếc nhìn vị sư đệ nông nóng của mình, nói: "dù Trúc Mang thế nào, cũng là chưởng giáo Linh Lung Các, y tự có đạo lý của mình, huống hồ Tư Không trưởng lão cũng không lên tiếng, thì sao chúng ta có thể xen vào, đệ phải sửa lại tính cách này đi."
"Thế nhưng. . ." Cảnh Trình cáo trạng không thành, lại bị giáo huấn một lần khiến gã tức giận không thôi, há mồm liền muốn cãi lại.
"Nghe nói thành Nhạn Lai ở Thanh Châu gần nhất đang bị yêu quái gây họa, đệ tử của tông môn tại đó đã phát ra ba đợt cầu viện, việc này đệ chuẩn bị ra sao" Long Tòng Vân hiểu rõ sư đệ của mình xưa nay ưa thích sĩ diện, chỉ nhẹ nhàng dời sang chủ đề khác, nói như vậy.
"Vâng" Đinh Cảnh Trình sững sờ, cũng biết dù mình có phẫn nộ tới mức nào cũng không thể thổ lộ với sư huynh, sau một lúc hơi do dự, gã vẫn kể ra những chuyện mà Long Tòng Vân yêu cầu: "Yêu tộc bị nhốt trong Thập Vạn Đại Sơn nhiều năm, đã sớm không lật nổi cơn sóng dữ nào, xem chừng chỉ là một ít Yêu thú quấy phá, đệ đã an bài hai người đệ tử thân truyền là Lý Thanh, Việt Ninh, cùng với hơn mười đệ tử ngoại môn khác đi đến đó điều tra chuyện này, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát."
"A..." Long Tòng Vân nghe vậy khẽ gật đầu,"mặc dù Yêu tộc ở chỗ đó có Đạo môn Thanh Liên Quan tọa trấn, thế nhưng vẫn không thể khinh thường, cẩn thận chút là tốt, đệ đi tới Huyền Hà Phong mượn thêm hai tên y sư, lại tới Đại Hoàn Phong kiếm một đệ tử cùng theo, dùng phòng ngừa vạn nhất."
"Vâng, sư huynh yên tâm, đệ chắc chắn sẽ an bài thỏa đáng." Đinh Cảnh Trình mặc dù trong lòng oán thầm sư huynh mình quá cẩn thận, nhưng trong miệng vẫn đáp lại, rồi sau đó liền lui xuống.
Chờ Đinh Cảnh Trình rời đi, trong ánh mắt lạnh nhạt của Long Tòng Vân hiện lên một vẻ tàn khốc.
"Ninh Trúc Mang a, Ninh Trúc Mang. Xem ra lúc này là thời điểm tốt để thay đổi quy củ vị trí chưởng giáo Linh Lung Các chỉ luôn rơi vào Huyền Hà Phong rồi."...
Trên Đại Hoàn Phong.
Lúc này đang là khóa sớm, tiếng đọc sách lanh lảnh của các sĩ tử nho sinh tụ tập cùng một chỗ, quanh quẩn trên Đại Hoàn Phong này, quả thực như chuông thần nơi mộ cổ lượn lờ không dứt, lại rung động tâm hồn.
Trong Kinh Luân viện trên đỉnh núi, một vị nam tử trung niên mặc áo bào xám, đầu đội mũ quan màu trắng đang ngồi ngay ngắn ở bên trong, chăm chú đọc một quyển sách cổ đã ố vàng đang cầm trên tay.
"Tiên sinh, Hồng lão cầu kiến." Lúc này một tên thư đồng mặt trắng với cặp môi đỏ mọng bước nhanh đi vào trong nội viện, sau khi làm xá thi lễ với nam tử này, vội vàng nói.
Nam tử trung niên nghe vậy chậm rãi buông sách cổ trong tay xuống, nói: "mời."
Tên thư đồng kia lui ra, sau đó một vị lão đầu mặc áo xanh, xõa tóc trắng đi đến.
Mặc dù mái tóc của người đến bạc trắng, nhưng tuổi tác chỉ mới tầm trung, dáng dấp đi đường lại đại khai đại hợp, không có chút dáng vẻ già nua nào.
Chờ y đi vào nội viện, sau khi chắp tay thi lễ với nam tử trung niên liền ngồi xuống bên cạnh.
"Mới sớm như vậy mà Hồng lão đã tới đây, là có chuyện gì sao?" Nam tử trung niên thấy lão giả kia ngồi xuống, khóe miệng lập tức nổi lên một nụ cười.
"Trác tiên sinh đã nghe được chuyện Ninh Trúc Mang thu tên chồng chưa cưới của Diệp Hồng Tiên làm khách khanh của Huyền Hà Phong chưa?" Lão giả họ Hồng cũng không lòng vòng quanh co, mà đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Mới vừa nghe đồng tử dưới nhà nói qua." Vị Trác tiên sinh kia gật đầu nói, trên trán dường như chứa ý cười, nhưng lại không quá phô trương, thực sự quá khó cho người ta sinh ra một chút ác cảm.
"Hừ." Hồng lão lập tức phát ra một tiếng hừ lạnh,"Tên Ninh Trúc Mang này làm việc ngày càng quái đản, Tư Không trưởng lão cũng không quản giáo tốt, ta thấy cơ nghiệp nghìn năm của Linh Lung Các sớm muộn cũng sẽ hủy ở trên tay kẻ này."
"Hồng lão cảm thấy chuyện này không thích đáng ư?" Trác tiên sinh bất động thanh sắc mà hỏi.
"Tất nhiên là không thích đáng, tên Từ Hàn kia mà xứng đôi vị trí khách khanh này thì thiên hạ Đại Chu ngày càng lụn bại, ta thấy chuyện quân Hạ xuôi nam chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn, Ninh Trúc Mang không muốn lấy tài nguyên của vị trí khách khanh để mời chào danh sĩ thì thôi, đằng này lại đi mượn sức của một tên mao đầu tiểu tử không biết chui ra từ nơi nào. Chờ quân Hạ xuôi nam, lúc đó Linh Lung Các sao có thể tự bảo vệ mình?" Lời nói của Hồng Lão Lệ đã chỉ ra gã hiển nhiên đã bất mãn với vị chưởng giáo kia từ lâu, vẻ không cam lòng trong đó đã không hề che lấp chút nào.
"Yêu họa đang náo loạn thành Nhạn Lai, ta nghĩ chắc hẳn Đinh Cảnh Trình đã trên đường tới đây. Hồng lão oán giận y ở chỗ của ta, chẳng bằng đi sắp xếp một nhân thủ, tìm một vị đệ tử hiểu được tập tính của Yêu tộc đi theo Đinh Cảnh Trình xuống núi trừ yêu.