Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 126: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang (2)

Chương 126: Thẻ đánh bạc của Ninh Trúc Mang (2)


Chờ người hộ vệ kia thông báo một tiếng, Từ Hàn dưới sự chỉ trỏ của rất nhiều người ở đây, nghênh ngang đi vào phủ Tế thế.

Mà ở cửa lớn đại điện, vị chưởng giáo đại nhân lông mi trắng kia đã đợi từ lâu.

"Nghĩ kỹ chưa?" Thấy Từ Hàn vào cửa, Ninh Trúc Mang đang ngồi trên bục cao liền cười nói.

"Ba trăm." Từ Hàn đứng ở trong điện lớn, nhìn Ninh Trúc Mang có bộ dáng Tiên nhân Đạo cốt, phong độ tư thái trác tuyệt, trầm giọng nói."Mỗi tháng, ta muốn ba trăm miếng Ngưng Nguyên đan."

"Hả?" Ninh Trúc Mang dừng lại, cũng không thể ngờ tới Từ Hàn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, thế nhưng y gật đầu rất nhanh, Linh Lung Các nhà lớn nghiệp lớn, ba trăm hay hai trăm thì cũng không có gì khác nhau.

"Ngoài ra, ta còn muốn ba vị thảo dược." Từ Hàn được đáp ứng, thần sắc trên mặt vẫn trầm trọng như cũ, không hề có vẻ mừng rỡ khi mình cò kè mặc cả thành công.

"Hả? Cứ nói đừng ngại." Ninh Trúc Mang nói.

"Lầu Vân Thảo, Bắc Mang Hoa, Ngưng Hương Quả."

Ninh Trúc Mang lấy tư cách đệ tử xuất thân từ Huyền Hà Phong, trình độ tinh thông dược đạo hiển nhiên đã cao nhất trên thế gian, mà ba loại dược liệu mà Từ Hàn nói ra thì bên trong Đại Chu chỉ còn được tích lũy trên Huyền Hà Phong của Linh Lung Các, đều cực kỳ quý trọng. Ba vị dược liệu này ngoại trừ tràn đầy dược lực, còn có một tính liên kết, chính là dược lực dương cương, có công hiệu trần áp tà túy.

Thần quang trong hai tròng mắt Ninh Trúc Mang vào lúc đó ngưng tụ, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lập tức trở nên hứng thú.

"Ba vị dược tài này đều là vật cực kỳ quý hiếm, dù ta nguyện ý cho, thì các trưởng lão chấp sự trong môn chắc chắn sẽ không đồng ý, ngươi có thể không lấy . . ." Ninh Trúc Mang nói đến đây, cố ý dừng một chút, ánh mắt lại rơi vào trên người Từ Hàn một lần nữa.

Từ Hàn đương nhiên biết rõ đối phương cho mình một cái lối thoát, nhưng hắn thực sự rất cần ba vị dược liệu này để trợ giúp hắn luyện hóa cánh tay phải, bởi vậy, hai con ngươi hắn trầm xuống, nói: "ta không thể không lấy, cứ nói đi, ngươi muốn vật gì?!"

"Rất đơn giản, trả lời một vấn đề của ta." Ninh Trúc Mang nói, hào quang trong mắt y vào một khắc này bỗng nhiên bắt đầu trở nên thâm sâu."Thương Hải Lưu đi núi Đại Uyên, từ đó về sau lại không thấy tung tích của lão, vậy rốt cuộc . . ."

"Chết rồi." Còn không chờ Ninh Trúc Mang hỏi xong, Từ Hàn đã nói ra chuyện mà tất cả những người trong thiên hạ này đều muốn biết.

"Đã chết?" Ninh Trúc Mang sững sờ, mặc dù y đã suy diễn ra kết quả này ở trong đầu vạn lần, nhưng trong khoảng khắc biết được Thương Hải Lưu đã chết, Trong lòng Ninh Trúc Mang hoảng hốt không thể kìm được.

"Vậy . . . thanh kiếm kia?" Ninh Trúc Mang lại hỏi, ánh mắt của y cùng lúc đó thuận theo thân thể Từ Hàn nhìn ra phía sau lưng hắn, chỗ đó có một thanh trường kiếm được chứa trong bao vải trắng, không thấy rõ bộ dáng, nhưng theo hình dáng mơ hồ trên đó có thể thấy được, nó có chút khác biệt với những thanh kiếm thông thường.

"Đây là vấn đề thứ hai rồi." Từ Hàn híp mắt nói.

Vị chưởng giáo đại nhân kia lại sững sờ, từ lúc y ngồi lên vị trí chưởng giáo của Linh Lung Các thì cũng không có nhiều người trong thiên hạ có gan cùng cò kè mặc cả với y, nhất là đối với một kẻ hậu bối.

Nhưng y vẫn không hề tức giận, vào lúc đó chỉ cười to, nói: "ba vị dược liệu mà ngươi muốn vô cùng trân quý, hiển nhiên là muốn luyện hóa đan dược nào đó, lấy tu vi của ngươi muốn làm được điểm này thì nếu có thể thành công chỉ sợ cũng sẽ tiêu phí không ít khí lực, thậm chí còn có khả năng thất bại. Thế nhưng nếu như ta đã đáp ứng với ngươi, vậy sẽ làm người tốt đến cùng, ngươi chỉ cần đồng ý với ta một chuyện, ta giúp đỡ ngươi luyện thành đan dược này, thế nào?" Vẻ mặt Ninh Trúc Mang vào lúc đó lại hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

Từ Hàn cũng không thích bộ dáng của y như vậy, thật giống như tâm tư của hắn đã bị Ninh Trúc Mang nhìn cực kỳ thấu triệt, cảm giác như vậy thực sự khiến người ta chán ghét.

Hắn cũng không nghĩ ra rốt cuộc vị chưởng giáo đại nhân này có mưu đồ gì.

Năm đó những nhân sĩ giang hồ của Đại Chu dùng việc đánh trừ ma vệ đạo để ngụy trang đuổi giết Thương Hải Lưu, thực ra là vì thanh kiếm ở trên lưng Từ Hàn. Mà Ninh Trúc Mang hiển nhiên cũng có rất nhiều hứng thú với thanh kiếm này, vậy tại sao y lại không ra tay cướp đoạt? Lấy tu vi của y muốn làm được điểm này, Từ Hàn cũng không cho rằng là việc gì quá khó.

Từ Hàn luôn luôn chán ghét hạng người như Ninh Trúc Mang.

Ngươi mãi mãi không biết được điều mà y muốn, thế nên ngươi không thể nào phỏng đoán được tâm tư của y. Mà nếu người như vậy là kẻ địch, thường thường là đáng sợ nhất.

"Chuyện gì?" Nhưng Từ Hàn vẫn tiếp tục nói.

Bởi vì Ninh Trúc Mang nói ba vị dược liệu kia rất trân quý, dược lực cũng cực kỳ cường đại, Từ Hàn dù có được mấy thứ này, muốn luyện hóa nó thành đan dược để cho mình dùng cũng sẽ mất rất nhiều khí lực, thậm chí có thể phế bỏ những tính chất đặc trưng quý trọng của dược liệu. Mà Ninh Trúc Mang lấy tư cách là chưởng giáo của Linh Lung Các, lại là đệ tử xuất thân từ Huyền Hà Phong, tạo nghệ trên đan đạo đương nhiên sẽ đứng đầu thiên hạ. Nếu có y ra tay thì chuyện luyện đan sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Nếu như có thể . . . mãi mãi đừng cho người thứ ba biết rõ thanh kiếm này ở trong tay của ngươi." Ninh Trúc Mang vào lúc đó trầm giọng nói.

Có câu là thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Yêu cầu của Ninh Trúc Mang cũng không quá khó khăn gì với Từ Hàn, hắn muốn sống sót, đương nhiên phải giấu kỹ bí mật này.

Nhưng hắn thực sự không rõ vì sao Ninh Trúc Mang lại muốn làm ra những thứ kia.

Điểm này khiến Từ Hàn thực sự rất bất an.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu với Ninh Trúc Mang, nói: "được!"





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch