Từ Hàn đã chuẩn bị tốt cho việc liều mạng, lúc nghe thấy Ninh Trúc Mang nói ra lời ấy lại sững sờ ngay tại chỗ.
"Ngươi nói cái gì?" Hắn cảm thấy khó tin mà truy vấn, tất nhiên hắn đã nghe rõ lời nói của Ninh Trúc mang, thế nhưng lại không thể tin được y lại thực sự nói ra lời như vậy.
Đây là một chuyện không hề có đạo lý.
Mặc dù hôm nay Thiên Sách phủ đã có ý định liên thử với Linh Lung Các. Nhưng Thiên Sách phủ là Thiên Sách phủ, mà Phu tử lại là Phu tử mà thôi, đến nỗi trước vị Phu tử kia trước đó còn không chỉ một lần cường điệu nhắc nhở Từ Hàn không được bại lộ thân phận của mình. Nghĩ đến ngoại trừ thân phận là người của Thiên Sách phủ, thì vị Phu tử kia chỉ sợ có chút thù oán riêng tư với những người khác của Linh Lung Các. Càng không cần nói đến kẻ ác bị cả thiên hạ Đại Chu truy sát như Thương Hải Lưu, Từ Hàn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, nếu như đã đoán đúng tám chín phần mười thân phận của hắn, vì sao còn muốn đưa ra yêu cầu như vậy. Hay có thể nói là vị chưởng giáo đại nhân này có tính toán khác.
Nghĩ tới đây tâm trạng của Từ Hàn không có một chút chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng thêm âm trầm xuống.
"Cảm thấy kỳ lạ sao? Ngươi là chồng lương lai của cô bé Hồng Tiên kia, mặc dù kinh mạch đứt từng khúc, nhưng lúc ta thấy ngươi cứu người ngày hôm nay, dường như lại hiểu rõ y đạo hơn người thường rất nhiều, thu nhận ngươi vào Huyền Hà Phong của ta thì có gì không thích đáng?" Nói đến đây, vị nam tử trung niên lông mi trắng này chợt cười, lại nói: "hay là ngươi sợ bối phận của mình thấp hơn Hồng Tiên? Không sao, ngươi có thể làm khách khanh của Linh Lung Các chúng ta, lúc đó bối phận sẽ không khác nhau, a... . . ta nhớ rồi, mỗi tháng có thể cung cấp cho ngươi khoảng chừng hai trăm miếng Ngưng Nguyên đan."
Ninh Trúc Mang dường như đang thăm dò Từ Hàn, ánh mắt của y vào lúc đó nheo lại, khóe miệng vẽ ra một nụ cười thản nhiên.
Không thể nghi ngờ là Ninh Trúc Mang bắt được chân đau của Từ Hàn, hắn thực sự cần Ngưng Nguyên đan, đồng thời một khi hắn gia nhập Huyền Hà Phong, hắn sẽ có cơ hội lấy được những dược liệu để luyện hóa cánh tay phải, hai thứ này đều có lực hấp dẫn chí mạng đối với Từ Hàn.
"Điều kiện thì sao? Ngươi muốn cái gì?" Từ Hàn trầm con mắt nói, hắn chưa bao giờ tin tưởng trên đời này không công mà được hưởng thụ, người có chỗ cầu, mới có đưa cho. Xưa nay hắn luôn theo đuổi một cái đạo lý như vậy.
Nhìn thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi trước mắt mình, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh tỉnh táo dưới thế sự xoay vần, Ninh Trúc Mang có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "ông cụ non, có đôi khi cũng không phải là chuyện tốt."
"Nếu như nói ta thực sự muốn cái gì thì chính là . . ."
"Một cái hứa hẹn." Ninh Trúc Mang chợt vươn tay, dựng thẳng ở trước ngực, ngón trỏ duỗi thẳng, bốn ngón kia co lại.
"Hứa hẹn? Là hứa hẹn gì cơ?" Từ Hàn sững sờ, nhưng lại không nghĩ ra y sẽ đưa ra một cái hứa hẹn gì, có thể trung hòa được cái chức sư thúc của Linh Lung Các.
"Bất kể tương lai như thế nào, ngươi cũng phải nhớ kỹ ân tình của Linh Lung Các ngày hôm nay đối với ngươi, ngày đó gặp lại, cam đoan giữ cho Linh Lung Các chúng ta một tia truyền thừa, là đủ."
Ninh Trúc Mang cười yếu ớt nói.
"Ta? Cam đoan truyền thừa của Linh Lung Các?" Từ Hàn sững sờ, không nói đến Linh Lung Các hôm nay như mặt trời ban trưa, đứng đầu cả giang hồ Đại Chu. Ngay cả ngày nào đó thực sự rơi vào tình trạng vô vọng, thì hắn có tài đức gì để có thể bảo vệ truyền thừa Linh Lung Các?
Ninh Trúc Mang cũng nhìn ra sự nghi hoặc của Từ Hàn, y chỉ cười cười, nói: "trên đời này có nghìn vạn khả năng, có rất nhiều tiền đồ tươi sáng, nhưng cũng có những vực sâu vạn trượng, ngươi không cần quá lo lắng, ta chỉ muốn tìm thêm một con đường cho truyền thừa của Linh Lung Các mà thôi."
Nói xong thân hình Ninh Trúc Mang cùng lúc đó chậm rãi biến mất, không lưu lại bất cứ dấu vết nào trong gian phòng này.
"Ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ, ngày mai liền tới Huyền Hà Phong của ta đi."
Nhưng giọng nói của y vào lúc đó lại truyền đến, vang vọng bên tai Từ Hàn. ...
Đêm nay Từ Hàn không thể ngủ được.
Ninh Trúc Mang đột nhiên đến thăm làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của Từ Hàn.
Nhưng với bảng giá mà y đưa ra thì Từ Hàn hoàn toàn không thể cự tuyệt một chút nào, hắn thực sự phải tranh thủ thời gian, nếu như nói tư liệu về kinh mạch có thể tìm kiếm từ từ, thì luyện hóa cánh tay Yêu lại cực kỳ cấp bách.
Từ Hàn nghĩ đến những thứ này, cả đêm lăn lộn khó ngủ. ...
Ngày thứ hai, Từ Hàn sau khi luyện hóa xong ba mươi miếng Ngưng Nguyên đan của ngày hôm nay, liền một thân một mình rời khỏi sân nhỏ, đi đến Huyền Hà Phong.
Cuộc thi đấu sơn môn của Linh Lung Các vẫn còn đang tiến hành, Trọng Củ Phong là võ đạo, so tài chính là võ công mạnh yếu, Đại Hoàn Phong là văn pháp, hơn thua nhau về ngâm thơ vẽ chữ, mưu lược tính toán. Mà Huyền Hà Phong là y đạo, thứ cạnh tranh chính là tạo nghệ trên đan dược.
Lúc đi vào Huyền Hà Phong, Từ Hàn liền cảm nhận khí tức hoàn toàn khác biệt với Trọng Củ Phong.
Trên Trọng Củ Phong tiếng kiếm tiếng đao không dứt, những thứ bàn luận đều là chém chém giết giết, mà Huyền Hà Phong lại ôn hòa hơn rất nhiều, không thấy lợi khí, người người áo trắng, tướng mạo cũng thân thiện hơn rất nhiều. Tương truyền vị tổ sư gia khai sơn Linh Lung Các chính là Đại thánh y đạo, từng lập môn quy, hễ là đệ tử Huyền Hà Phong thì nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không được sát sinh.
Vạn bất đắc dĩ, Từ Hàn cảm thấy dùng từ này rất là hay.
Nhưng là người trong giang hồ, chỗ nào cũng đều là vạn bất đắc dĩ, cái quy củ này, có hay không có thì cũng có khác gì nhau đâu?
Sau khi đi được một canh giờ, Từ Hàn rốt cuộc đã đi tới trước phủ Tế thế.
Hắn ăn mặc kỳ quặc, nhìn qua đã không phải là đệ tử trên Huyền Hà Phong, dọc đường đi khó tránh khỏi bị người chỉ trỏ, thế nhưng may mắn là nhờ chuyện hôm qua nên hắn có thể coi là có tiếng trên Huyền Hà Phong này, có nhiều người nhận ra Từ Hàn, có chiêu bài chồng tương lai của Diệp tiểu sư thúc còn đó, rút cuộc không người nào dám cản hắn.