Trong mấy người mà Từ Hàn biết, người có thể được xưng là Chu huynh đệ thì chỉ có thể là vị Chu Chương kia rồi.
Nhưng y thực sự là đệ tử thân truyền, Đồng Thiết Tâm ăn tim gấu gan báo hay sao mà dám hủy đi phòng của Chu Chương? Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, nhưng hắn cũng không thể ngồi yên không lý đến.
Hắn cùng Tống Nguyệt Minh lập tức liếc nhìn nhau, cũng bất chấp một bàn đồ ăn thật ngon trước mặt, vội vàng cùng nhau ra khỏi cửa sân, dưới sự dẫn dắt của Sở Cừu Ly đi lên phía đỉnh núi, nhanh chóng chạy tới chỗ ở của Chu Chương.
Từ Hàn có thể mơ hồ đoán được rất có thể Đồng Thiết Tâm mạo phạm Chu Chương là vì liên quan đến hắn, thế nhưng hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ là ai cho gã lá gan lớn như vậy."rốt cuộc tên Đồng Thiết Tâm kia có lai lịch như thế nào, một đệ tử nội môn mà dám đứng trên đầu Chu Chương ư? Lẽ nào trong môn không còn người nào có thể quản?" Từ Hàn mang theo nghi vấn như vậy hỏi Tống Nguyệt Minh đang đi bên cạnh.
"Có chút chuyện Từ huynh không biết, mặc dù trên danh nghĩa Chu huynh là đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong Linh Lung Các, nhưng lại không phải dựa vào bổn sự của chính mình để đi đến một bước đó, cũng không như Hồng Tiên sư thúc có thiên tư hơn người. Hình như trong nhà xảy ra một chút biến cố, lại có quan hệ thân thiết với một vị sư thúc, bởi vậy mới nghĩ biện pháp tuyển vào trong môn. Những năm này Chu huynh chưa từng tham gia thi đấu sơn môn của đệ tử thân truyền, người trong môn nói huynh ấy không có liêm sỹ, cũng ngầm cho rằng tu vi huynh ấy không bằng người, cho nên không ai nể mặt. Nhưng vướng thân phận đệ tử thân truyền nên đám đệ tử nội môn không dám gây sự, đệ tử thân truyền thì lại khinh thường không muốn nhập bọn." Tống Nguyệt Minh cau mày chậm rãi nói.
Từ Hàn nghe thế lông mày lập tức nhăn lại, hắn không thể ngờ cảnh ngộ của một người phong độ nhẹ nhàng, thường ngày luôn tươi cười đón chào với người khác như Chu Chương ở Linh Lung Các lại tồi tệ đến như vậy.
"Ngươi cũng nói y là đệ tử thân truyền, vậy sao Đồng Thiết Tâm lại có lá gan lớn như vậy, dám động Chu huynh?"
"Từ huynh, ngươi thực sự không ra khỏi cửa không biết chuyện thiên hạ a, Đồng sư huynh đứng vị trí đầu cuộc thi đấu của đệ tử nội môn, hiển nhiên đã tấn chức thành đệ tử thân truyền, bái làm môn hạ Thanh Như Khê sư thúc của Trọng Củ Phong a." Tống Nguyệt Minh tức giận nói, hiển nhiên có chút kinh ngạc với việc Từ Hàn không biết đến chuyện lớn như vậy.
"Ừ. . ." Từ Hàn nghe đến đó, cũng đã có thể hiểu rõ một chút, hắn cũng không tiếp tục nói chuyện, sắc mặt âm trầm, gấp rút lên đường. ...
Khi bọn hắn đi tới chỗ ở của Chu Chương.
"Nơi đây, đúng đúng, nơi đây, chuyển những thứ kia ra đi." Chỉ thấy Mạnh Thư Các đang đứng ở trước sân nhỏ của Chu Chương vênh mặt hất hàm la hét sai khiến, mà theo y chỉ huy, mấy vị nam tử trẻ tuổi ăn mặc trang phục đệ tử nội môn liền chuyển một cái giá đầy sách từ trong nội viện ra ngoài.
Đồng Thiết Tâm cùng một người nam, một nữ nhìn bộ dáng khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi đứng ở một bên, thần sắc đắc ý, trò chuyện với nhau thật vui.
Từ Hàn đã từng thấy Chu Chương cực kỳ yêu quý những thư tịch này. Mặc dù không thể nào đặt đủ trên giá thì thư tịch dư thừa cũng sẽ được y sắp xếp kỹ càng cùng một chỗ, không bao giờ qua loa.
Nhưng bây giờ những cuốn sách này tính cả giá sách lại bị những đệ tử nội môn kia vứt bừa ngoài sân nhỏ, rơi lả tả trên đất.
Mà Chu Chương thì sao, y chỉ ngồi chồm hổm trên mặt đất, trầm mặc thu nhặt lấy những thư tịch rơi vãi kia, sắc mặt lạnh nhạt, không rõ buồn vui.
Thấy tình cảnh này Từ Hàn vội vàng bước nhanh về phía trước, đi đến bên người Chu Chương.
"Chu huynh." Hắn nhẹ giọng kêu, sắc mặt âm trầm, giống nhau tuyết trắng đang phủ đầy mặt đất.
"Từ huynh ngươi đã đến rồi?" Chu Chương nghe vậy ngẩng đầu nhìn Từ Hàn một cái, trên gương mặt lạnh nhạt trồi lên một nụ cười,"tuyết rơi xuống chỗ này, sách vở rơi phía trên thì lại dễ bị ướt, Từ huynh tới quá đúng lúc, giúp đỡ ta sắp xếp một phen." Chu Chương nói thoải mái đến mức không thể nhận ra biểu cảm cô đơn hay oán giận vì bị người đuổi ra cửa sân.
"Ơ? Đây không phải là Từ công tử sao? Sao không ở trên Huyền Hà Phong làm việc, tới trong nội viện của chúng ta là có chuyện gì a?" Đám người Đồng Thiết Tâm ở cách đó không xa vào lúc đó cũng chú ý tới Từ Hàn đến, trên mặt gã nổi lên một vẻ mừng thầm thì mưu đồ thành công, sau đó cao giọng nói, vẻ mặt nóng bỏng đi tới phía Từ Hàn.
Mà một nam một nữ mới cùng nói chuyện với gã thật vui vào lúc này cũng đưa ánh mắt nhìn Từ Hàn, dường như có chút tò mò, nhưng lại mang theo một cỗ xem thường không thể che lấp.
"Hai người kia cũng đều là đệ tử thân truyền của Thanh Như Khê, nam tên là Du Lĩnh Khuất, nữ gọi là Bạch Phượng Y." Tống Nguyệt Minh ở bên thấy thế vội vàng nhẹ nói vào bên tai Từ Hàn, gã có thể nhìn ra trong lòng Từ Hàn lúc này rất tức giận, liền có lòng nhắc nhở đến, sợ Từ Hàn không biết nặng nhẹ chọc giận ba người, đến lúc đó lấy thực lực của bọn hắn, chắc chắn không thể đấu lại mấy người kia.
"Sân nhỏ của ngươi ư?" Từ Hàn nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc,"đây không phải sân nhỏ của Chu huynh sao? Từ mỗ kiến thức nông cạn, trước kia chỉ nghe nói qua chim gáy thích chiếm tổ thước, con chó thích ở cùng người, lại không nghĩ Đồng đại ca cũng có đam mê như vậy. Thực sự kỳ lạ quý hiếm, kỳ lạ quý hiếm!"
"Ngươi!" Đồng Thiết Tâm nghe vậy, lập tức biến sắc, vẻ tức giận nổi lên đuôi lông mày. Gã vốn nghĩ lấy chuyện của Chu Chương chọc giận Từ Hàn, tốt nhất khiến ra tay trước là thích hợp nhất. Sau đó gã lại lấy danh nghĩa tự vệ giáo huấn Từ Hàn một phen thật tốt, lại không ngờ tên Từ Hàn này miệng mồm lanh lợi, chỉ dăm ba câu liền khiến lòng gã đầy phẫn nộ, gần như không kìm được muốn ra tay. Cũng may được hai vị sư huynh sư tỷ của gã đưa tay ngăn trở, lúc này mới khiến Đồng Thiết Tâm thanh tỉnh lại.