"Công phu miệng lưỡi của Từ huynh đệ không ai sánh bằng, nhưng đây cũng không phải là Đồng mỗ ta gây khó xử với Chu huynh, quy củ của Linh Lung Các như thế, càng lên gần đỉnh Trọng Củ Phong thì linh khí trong thiên địa càng thêm sung túc, đệ tử thân truyền lấy thực lực để quyết định nơi ở cũng là quy củ đã được xác định từ sớm, Đồng mỗ cảm thấy nơi ở của Chu sư huynh không tệ, liền muốn khiêu chiến Chu sư huynh, thế nhưng sư huynh lại không dám ứng chiến, vậy Đồng mỗ cũng chỉ có thể vỗ quy củ làm việc, cho nên cũng không có bất cứ vấn đề gì đi?" Đồng Thiết Tâm tỉnh táo lại rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, nhìn về phía Từ Hàn nói như vậy, tuy nhiên ý khiêu khích trong giọng nói lại không hề che lấp chút nào.
"Ngươi nói bậy! Chỗ ở của Chu sư huynh cách xa tít bên ngoài chỗ ở của đệ tử thân truyền, ngươi muốn ở chỗ nào mà chả được? Không nên đến đoạt chỗ ở của Chu sư huynh, ta thấy ngươi rõ ràng là đang cố ý bới móc." Tống Nguyệt Minh ở bên cạnh vốn còn muốn khuyên Từ Hàn chớ có kích thích nghe vậy, lập tức liền nổ nồi, cũng không quan tâm cái gì là thân truyền, nội môn, chỉ thẳng vào mặt Đồng Thiết Tâm quát.
"Tống Nguyệt Minh, ta thấy ngươi còn trẻ ngu ngốc nên không chấp nhặt với ngươi, Đồng mỗ theo quy củ làm việc, muốn nghỉ ngơi ở đâu liền ở đấy, nếu như ngươi nói năng lung tung, hủy thanh danh của ta, ta sẽ dẫn ngươi đi Chấp Kiếm Đường gặp Đinh sư thúc lý luận một phen!" Sắc mặt Đồng Thiết Tâm trầm xuống, mở miệng quát.
"Các ngươi thất thần làm gì, chuyển cho ta!" Mà đám người Mạnh Thư Các ở phía sau vào lúc đó lại bị hấp dẫn với động tĩnh này, trong lúc nhất thời đều ngừng lại. Đồng Thiết Tâm quay đầu trừng mắt quát bọn chúng, Mạnh Thư Các hồi phục thần trí, sắc mặt càng lúc càng tốt. Đã nhiều lần y hốt hoảng trong tay Từ hàn, ngày hôm nay y cuối cùng đã tìm được cơ hội, đương nhiên trong lòng cực kỳ đắc chí.
Y đưa mắt ra hiệu cho đám đệ tử chịu trách nhiệm vận chuyển giá sách, những đệ tử kia hiểu ý càng mang sách ra ném mạnh xuống đất, lập tức thư tịch rơi lả tả, tình cảnh rất là bừa bộn.
Tống Nguyệt Minh thấy cảnh tượng như thế, sắc mặt lập tức biến tím, vẻ mặt phẫn hận nhìn đám người Đồng Thiết tâm, quả thực tức tới cực điểm.
"Từ huynh, Tống huynh, Sở đại ca không cần phải quá tức giận, Đồng sư đệ cũng làm việc theo quy củ sơn môn, là Chu mỗ ta học nghệ không tinh." Chu Chương lúc đó lại mở miệng nói, thần sắc trên mặt bình tĩnh, không thể tìm thấy chút bất mãn.
Lời vừa nói xong, y lại cúi người xuống, bắt đầu nhanh chóng sắp xếp lại thư tịch trên mặt đất.
Y làm cực kỳ nghiêm túc, chút tuyết đọng trên mỗi một quyển sách đều bị y lau chùi sạch sẽ, nếu như có quyển nào đã bị thấm nước thì y sẽ đánh giấu lại rồi xếp qua một bên, chắc là chuẩn bị sau này sẽ phơi nắng lại.
Tống Nguyệt Minh rốt cuộc không nhịn được, cũng biết với chút tu vi của bản thân thì chớ nói ba vị đệ tử thân truyền như Đồng Thiết tâm, ngay cả Mạnh Thư Các thì gã cũng chưa chắc là đối thủ. Bởi vậy, gã chỉ có thể là hung hăng trợn mắt nhìn Đồng Thiết tâm vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo, sau đó ngồi xổm người xuống, giúp đỡ Chu Chương sắp xếp lại thư tịch rơi lả tả trên mặt đất.
"Tống huynh, Chu huynh."
Đúng lúc này Từ Hàn một mực trầm mặc cuối cùng lên tiếng.
Giọng nói của hắn rất là trầm thấp, trầm thấp như gốc cây già nghìn năm, giếng cạn cổ đại.
Khiến Chu Chương cùng Tống Nguyệt Minh lập tức sững sờ, bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, lại thấy sắc mặt thiếu niên này lạnh như băng, thật giống như ngoài mặt bị một tầng gió tuyết bao phủ, bất động thanh sắc, nhưng lại đủ để xuyên vào tận xương.
"Thế nào? Từ công tử có chút bất mãn với những quy củ của Linh Lung Các chúng ta sao?" Dường như nhìn ra sự khác thường của Từ Hàn, lo sợ hắn sẽ nén giận nên Đồng Thiết Tâm vội vàng lên tiếng.
Gã đang rất mong chờ Từ Hàn sẽ động thủ, đến lúc đó gã có thể giáo huấn thật tốt tên kình địch trong mắt gã.
Dùng tu vi Tam Nguyên cảnh của gã, gã nghĩ muốn xử lý một tên kinh mạch đứt đoạn như Từ Hàn cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Thế nhưng vẫn phải nắm chắc chừng mực, chỉ cần không làm ra tai nạn chết người, ngay cả chưởng giáo đại nhân truy cứu tới thì gã cũng không cần quá lo lắng. Nghĩ như vậy, khóe miệng Đồng Thiết Tâm vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, gã đã mơ thấy bộ dáng buồn cười của Từ Hàn khi quỳ dưới chân của gã cầu xin tha thứ.
Mà Tống Nguyệt Minh vào lúc đó cũng hồi phục thần trí, y sợ Từ Hàn nhất thời sẽ rơi vào gian kế của Đồng Thiết Tâm, lập tức liền muốn mở miệng nhắc nhở.
"Cũng có chút bất mãn."
Nhưng cũng cùng lúc đó, thanh tuyến trầm thấp của Từ Hàn lại tiếp tục vang lên, hắn chậm rãi buông mèo đen trên vai mình xuống, sau đó đứng thẳng người, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng mặt Đồng Thiết Tâm.
"Đúng không? Dễ làm." Nụ cười trên mặt Đồng Thiết Tâm càng lớn."Chu sư huynh không muốn lừa gạt ta, không đánh với ta, vậy Từ công tử liền thay Chu sư huynh đánh một trận, thế nào?"
"Chính là có ý đó." Từ Hàn đưa tay phủi nhẹ những bông tuyết đang còn đọng trên y phục, gần như đã hồi đáp sau khi Đồng Thiết Tâm nói ra đề nghị này.
Từ Hàn thoải mái vượt xa dự liệu của Đồng Thiết Tâm, nhưng mắt thấy mưu đồ của mình thực hiện được, gã cũng không rảnh suy nghĩ nguyên nhân trong đó.
Gã cất bước triển khai tư thế, giống như khiêu khích nhìn về phía Từ Hàn, vừa cười dữ tợn vừa nói: "Từ công tử yên tâm, ngươi là khách khanh mà chưởng giáo thu, lấy quy củ của Linh Lung Các chúng ta, ta sẽ ra tay có chừng mực đấy."
"Hả? Quy củ của Linh Lung Các? Từ mỗ ta cũng không rõ ràng quy củ trong môn, chỉ biết đây là quy củ giang hồ." Từ Hàn nói, trên mặt cùng lúc đó lộ ra nụ cười cực kỳ rõ."Sở đại ca, nói một chút về quy củ kia đi."
Đại hán trung niên mặt đầy râu vào lúc đó nhếch miệng cười cười.