Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng Y nhìn thiếu niên cười tủm tỉm trước mắt mình, đáy lòng sinh ra một cỗ khí lạnh.
Bọn họ cũng là người hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ giang hồ hiểm ác ra sao, thế nhưng chưa bao giờ gặp người trẻ tuổi mà đã tàn nhẫn như Từ Hàn.
"Mạnh Thư Các, mang Đồng sư đệ tới Huyền Hà Phong tìm y sư."
Du Lĩnh Khuất nghĩ tới đây, trong mắt lập tức nổi lên một đường lạnh lẽo, gã bước ra phía trước một bước, trầm giọng nói.
". . . A!" Mạnh Thư Các lúc trước còn muốn gây khó xử Từ Hàn, lúc này nhìn vẻ mặt đầy nụ cười giống như ác quỷ của thiếu niên kia, trong lòng không kìm được sinh ra một hồi hoảng sợ, chỉ lệnh của Du Lĩnh Khuất lúc này quả thực như được đại xá, vội vàng mang theo đám đệ tử nội môn kia, nâng Đồng Thiết Tâm trên mặt đầy máu, chật vật không chịu nổi dậy, lại giống như chạy trốn đi xuống dưới núi, nhưng từ đầu tới đuôi cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn Từ Hàn.
"Vậy Du huynh đệ còn có gì chỉ giáo?" Từ Hàn nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Du Lĩnh Khuất, thấy gã cũng không có ý rời đi, vào lúc đó liền mở miệng nói, mà trên mặt của hắn vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như trước.
"Không dám chỉ giáo, thế nhưng Đồng Thiết Tâm dù sao cũng là sư đệ của ta, bất kể là đúng hay sai, trước đó ngươi đã cắt đứt hai ngón tay của hắn, rốt cuộc ta phải tính toán việc này với Từ công tử." Du Lĩnh Khuất lạnh giọng nói, quần áo của gã vào một khắc này căng phồng lên, lực lượng tràn đầy giống như thủy triều tuôn ra từ trong cơ thể gã.
Mà một cỗ uy áp cùng lúc đó đè xuống mặt Từ Hàn.
Đó là lực lượng đặc thù của tu sĩ Thông U cảnh, sau khi môn vị mở ra thì chân khí sẽ biến thành chân nguyên, bất kể phóng ra ngoài ngăn địch hay là bảo vệ bản tâm thì cũng cực kỳ hữu hiệu, tu đến cảnh giới cực cao sẽ có thể lấy đầu người ở ngoài vài dặm cũng rất dễ dàng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tu sĩ luyện thể sẽ không còn lực lượng để áp chế khi tu sĩ bình thường đạt đến Thông U cảnh.
Thủ đoạn công kích của tu sĩ thuộc cảnh giới này luôn thiên kì bách quái, mà dưới sự hỗ trợ của chân nguyên lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu cùng lực phòng ngự không hề thua kém tu sĩ luyện thể, bởi vậy thường thường áp chế người tu thân thể cũng là điều dễ dàng.
"Thông U cảnh. . ."
Cảm nhận được cái uy áp này, Từ Hàn trong lòng trầm xuống, lúc trước hắn có thể đánh bại vị Tu La sứ Tử Tiêu cảnh kia chính là dựa vào việc hấp thu Yêu lực của mèo đen trong vòng một năm bộc phát ra, mà cũng vì thế hắn còn suýt nữa bỏ mạng.
Hôm nay những Yêu lực kia đã tan đi hoàn toàn, mà thực lực của Du Lĩnh Khuất lại cao hơn vị Tu La sứ kia rất nhiều, Từ Hàn thực sự không có chút phần thắng nào khi đánh nhau với gã. Hắn cũng không thể ngờ vị đệ tử thân truyền này lại có thể sử dụng một cái cớ vụng về như thế để ra tay với mình, nghĩ tới đây, Từ Hàn vô thức lui về sau một bước, để bảo trì một cái khoảng cách tương đối an toàn với Du Lĩnh Khuất, nếu như thực sự ra tay, hắn cũng có thể tùy cơ ứng biến.
"Du sư huynh, Từ công tử thi đấu cùng Đồng sư huynh là hai bên tự nguyện đồng ý đấy, đệ và huynh đều chứng kiến, lúc này huynh lại muốn ra tay, không quá ỷ thế hiếp người đi một tí." Tống Nguyệt Minh vốn vì Từ Hàn đột nhiên bày ra thực lực mà hoảng hốt thất thần vào lúc này rốt cuộc hồi phục thần trí, gã cất bước đi tới trước mặt Từ Hàn, quay người nói với Du Lĩnh Khuất.
Dù sao tâm tư của thiếu niên này vẫn là như thế, cho là chuyện trên đời này chỉ cần theo một chữ lý thì sẽ phân định được đúng sai.
Thật không ngờ rằng, thứ gọi là đạo lý luôn luôn được xây dựng từ trên nắm đấm.
Mặc kệ ngươi ba hoa chích choè ra sao, nắm đấm của hắn mạnh mẽ hơn, đánh một quyền, thần hình của ngươi đều diệt.
Lúc đó, cũng không ai để ý đạo lý của một người chết làm gì cả.
"Ngươi là ai, có phần cho ngươi nói chuyện sao?" Trong mắt Du Lĩnh Khuất nổi lên một vòng lệ khí, chỉ thấy thân thể gã chấn động, một đạo chân nguyên chấn động cực lớn kéo tới, thân thể Tống Nguyệt Minh vào lúc đó như bị trọng thương, mạnh mẽ bay ngược ra ngoài, may mắn Từ Hàn tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy, nếu không sẽ không tránh khỏi mới ngã xuống đất, lăn lộn mấy vòng.
"Du sư huynh!" Tống Nguyệt Minh cũng không ngờ Du Lĩnh Khuất sẽ nóng nảy như vậy, y chỉ vào gã liền muốn nói cái gì đó, nhưng lời vừa ra miệng, Du Lĩnh Khuất đã nhanh chóng duỗi một tay ra, muốn nắm lấy cổ họng Tống Nguyệt Minh.
"Tốt nhất nên im lặng, ngày hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi cái gì là tôn sư trọng đạo!" Y nói như vậy xong, trong mắt hiện lên sát cơ.
Mặc dù y không quá quen biết Đồng Thiết Tâm, nhưng dù sao cũng được gã mời đến, Từ Hàn cắt đứt hai ngón tay của Đồng Thiết Tâm trước mặt hắn, nếu việc này truyền ra ngoài thì không những y sẽ mất mặt, mà thể diện của sư tôn sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Nghĩ tới đây, lệ khí trong lồng ngực y bắt đầu khởi động, càng thêm chán ghét kẻ lải nhải không ngừng như Tống Nguyệt Minh, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
"Ngươi dám!" Từ Hàn thấy Du Lĩnh Khuất thực sự có ý giết người, lập tức nhe răng trợn mắt, trong miệng quát lên một tiếng lớn, vội vàng duỗi cánh tay phải quấn đầy vải trắng kia ra, chắn ở trước người Tống Nguyệt Minh.
Phanh!
Hai người chạm vào nhau, một tiếng nổ tung nặng nề vang lên.
Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh vào lúc đó nhanh chóng lùi lại, một chưởng của đại năng Thông U cảnh không phải là thứ mà Từ Hàn có thể tiếp được, cho dù dựa vào chỗ kỳ dị của cánh tay phải thì thân thể hắn vẫn bị lực đạo kia chấn động, đầu váng mắt hoa.
Ngay lúc hai người không thể khống chế nổi bước chân, mắt thấy muốn ngã xuống đất, thì một hai bàn tay to cùng lúc đó chợt vươn, nhẹ nhàng đặt ở trên lưng hai người, lúc này lực đạo to lớn kia dưới tác động của chưởng này lại tản đi như một cách thần kỳ.