Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh sững sờ, quay đầu nhìn lại, đã thấy Chu Chương vốn trước đó sắc mặt lạnh lùng đang đứng phía sau hai người, khẽ cười với bọn hắn.
Sau đó y liền cất bước đi ra phía trước, đi tới trước mặt Du Lĩnh Khuất tròng mắt còn đỏ tơ máu kia, khóe miệng ẩn chứa nụ cười mà hỏi.
"Du sư huynh, Chu mỗ đã vào sơn môn tám năm, đã từng làm ra chuyện quá phận nào chưa?"
Du Lĩnh Khuất nghe vậy sững sờ, tu vi của Chu Chương cũng khiến đám đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong xấu hổ, nhưng những năm này y lại luôn luôn giữ khuôn phép, quả thực chưa từng nghe nói xảy ra tranh chấp với người khác, ngay cả chỗ ở cũng đổi liên tục, cho tới mép núi như hiện giờ.
"Cũng không hề có." Sắc mặt Du Lĩnh Khuất phát lạnh, trầm giọng nói: "chuyện của Chu huynh chính là tranh chấp với sư đệ của ta, Du mỗ không quản được, nhưng trước đó Từ Hàn đã đả thương Đồng Thiết Tâm, nếu như bỏ qua chuyện này thì Du mỗ ta còn mặt mũi nào mà tồn tại, chẳng muốn bị người khác chế nhạo kính xin Chu huynh chớ có xen vào việc của người khác!"
Thanh tuyến Du Lĩnh Khuất cực kỳ trầm thấp, ý uy hiếp bên trong ngữ điệu càng không hề che lấp chút nào.
"Lời ấy sai rồi." Chu Chương lại như chưa từng quan tâm đến những lời này, trên mặt của y vẫn mang theo nụ cười như được tắm gió xuân.
"Đồng sư đệ tranh chấp với ta, Từ công tử là vì ra mặt vì tại hạ, Du sư huynh muốn có mặt mũi, vậy Chu mỗ không muốn hay sao?"
"Hả?" Du Lĩnh Khuất lại sững sờ, gã nghiêm túc nhìn Chu Chương một hồi lâu, lập tức thần sắc trên mặt cực kỳ đặc sắc, gã giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, bỗng nhiên cười lên ha hả.
"Mặt mũi Chu sư đệ, ta cho ngươi mặt mũi mới gọi ngươi một tiếng sư đệ, ngươi thực sự cho rằng mình xứng đáng có mặt ở Linh Lung Các, xứng là đệ tử thân truyền sao?" Du Lĩnh Khuất sau khi cười nói xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, vẻ tàn khốc lại nổi lên đuôi lông mày một lần nữa, gã nhìn chằm chằm nam tử áo trắng trước mắt mình, lạnh lùng nói: "muốn sĩ diện tốt! Cầm bổn sự tới lấy!"
Chu Chương nghe vậy, thần sắc trên mặt hơi hơi đình trệ trong một hai hơi thở, rồi lại khẽ gật đầu ngay lập tức.
"Cũng đúng."
Y đáp lại như vậy.
Sau đó, nụ cười nhẹ nhàng luôn luôn biểu hiện trên gương mặt yếu ớt của y vào lúc này bỗng nhiên biến mất.
Một cỗ khí thế không thể nói rõ theo nụ cười kia biến mất tuôn ra từ dưới quần áo của y, mà khí thế kia cực kỳ tràn đầy, cũng không phải chân nguyên hay nội lực kích phát mà thành.
Thứ kia càng giống như là vật bẩm sinh, càng thêm thuần túy so với những thứ kia, cũng càng thêm cao quý.
Du Lĩnh Khuất không thể nói rõ rốt cuộc khí thế kia đến từ đâu, nhưng trong một chớp mắt này, trong lòng của gã lại run lên, nghiễm nhiên sinh ra vài phần sợ hãi.
Đao đạo mà gã tu hành coi trọng chính là thẳng tiến không lùi, trong lòng không có chút sợ hãi.
Mà một khắc này đối mặt Chu Chương khiến đáy lòng của gã sinh ra sợ hãi thực sự khiến Du Lĩnh Khuất sau khi tỉnh táo lại thì không kìm nổi tức giận, gã thế mà hoảng sợ chỉ vì một tên phế vật đã được công nhận.
Du Lĩnh Khuất vốn trong lòng đang rất khó chịu vào lúc này lại bị cơn tức giận kia làm cho váng đầu.
"Tốt! Chu sư đệ lại ra mặt vì tên tiểu tử này, vậy hôm nay ta sẽ dạy dỗ sư đệ như thế nào là quy củ của Linh Lung Các!" Nói xong, Du Lĩnh Khuất không chần chừ nữa, một tay mãnh liệt duỗi ra, hóa thành một chưởng, chân nguyên quanh người vào lúc này bị gã điên cuồng thúc giục vọt tới, uy lực của một chưởng kia quả thực lăng liệt như gió lạnh, cấp tốc như sấm sét.
Mắt thấy một chưởng này muốn chụp về phía ngực Chu Chương.
Chu Chương lúc này vẫn kê tay đứng ở nguyên chỗ, không có chút ý định tránh đi, mà khí thế kỳ dị quanh người y cùng lúc đó càng thêm tràn đầy.
Theo cổ khí thế kia bung ra, ở trong phòng cách đó không xa, đôi bảo kiếm treo trên vách tường mà Từ Hàn chứng kiến lúc trước bỗng nhiên run rẩy mãnh liệt.
Giống như ác quỷ yên lặng nghìn năm cuối cùng trở lại nhân gian, giống như Ma Thần bị nhốt vạn năm chờ tới ngày phá lồng.
Đôi kiếm kia run rẩy điên cuồng, mắt thấy muốn bay ra khỏi thân kiếm.
Thế nhưng đúng lúc này.
Một cục đá từ nơi không xa bay tới, tốc độ cực nhanh, lại đập chính xác vào trên bàn tay đang chụp về phía Chu Chương của Du Lĩnh Khuất.
Cả Chu Chương cùng Du Lĩnh Khuất đều bất ngờ với biến hóa như vậy.
Trong mắt Chu Chương hiện lên một đường tinh mang, giống như biết được điều gì, khí thế cuồng bạo quanh người y nhanh chóng thu liễm xuống, mà Du Lĩnh Khuất cũng không tránh khỏi bị cục đá kia đập trúng, lập tức trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, thu cánh tay về, lại thấy trên cánh tay vẫn bị cục đá cứa ra một vết máu.
Du Lĩnh Khuất mấy lần ra tay đều bị ngăn lại khiến gã thực sự phẫn nộ đến cực hạn, gã bụm lấy tay trầm mắt nhìn về phía bốn phía, lạnh giọng nói: "là người phương nào giả thần giả quỷ, lấy ám khí đả thương người, thủ đoạn ti tiện như thế, thực sự bỉ ổi!"
"Bỉ ổi "
Thanh âm của gã chưa dứt, xa xa liền vang lên một giọng nói nhu hòa lấy tư cách đáp lại.
"Họ Du kia, uy phong của ngươi to quá."
Thanh âm kia nói ra như thế, rồi mọi người đều cảm thấy hoa mắt, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn mặc váy dài màu hồng nhạt bỗng nhiên rơi xuống trước mặt mọi người.
Sau khi người nọ rơi xuống đất, liền quay đầu nhìn về phía Du Lĩnh Khuất, khóe mắt nheo lại, khóe miệng giơ lên lộ ra một cái răng thỏ, cười hì hì mà hỏi.
"Ngay cả sư tỷ cũng dám mắng "
"Ta chắc cũng phải dạy cho ngươi biết, quy củ trên Linh Lung Các này là như thế nào?"