Từ Hàn dù không hiểu ý của Mặc Trần Tử, mà y hiển nhiên cũng không có ý định dây dưa trên vấn đề này.
Y có chút cứng ngắc dời đi chủ đề khác, bắt đầu hỏi thăm Từ Hàn những năm này lịch duyệt, cùng một khoảng thời gian cuối cùng của Thương Hải Lưu lúc tại thế.
Y hỏi rất cẩn thận, cẩn thận đến gần như vụn vặt.
Tựa hồ hận không thể ghi tạc trong lòng những câu Thương Hải Lưu đã từng nói, nếm qua mỗi một bữa cơm lúc tại thế.
Mà bên trong quá trình hỏi thăm những vấn đề này, trên mặt Mặc Trần Tử thủy chung mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng Từ Hàn lại không hiểu có chút cay mũi.
Hắn nói không nên lời tại sao.
Hắn từng giết rất nhiều người, mặc dù trong bọn họ đại đa số đều là đáng chết, nhưng giết bọn họ lại không phải xuất phát bản tâm của Từ Hàn. Có thể làm được điểm này, Từ Hàn cảm thấy mình hẳn được coi là ý chí sắt đá, nhưng lúc này nhìn nam nhân trước mắt mình, an tĩnh hỏi một đoạn thời gian sư đệ của mình trước lúc tại thế. Y càng thêm yên tĩnh, Từ Hàn liền càng cảm giác được giờ phút này nội tâm của y gió nổi mây phun.
Cuộc nói chuyện này kéo dài đến khuya.
Có đến khi đèn đuốc trong phòng dưới núi đều đã dập tắt, Mặc Trần Tử mới xem vừa lòng thỏa ý.
Mặc dù Từ Hàn trước đó ôm lấy một chút cảnh giác đối với Mặc Trần Tử, nhưng sau một lúc đi chung với nhau, hắn đã hoàn toàn mất hết cảnh giác.
Hắn thừa dịp Mặc Trần Tử dừng lại, thỉnh thoảng hỏi thăm một phen chuyện liên quan tới tiểu hòa thượng kia.
Lai lịch của tiểu hòa thượng kia quả thực cổ quái, cộng thêm gã dường như có thể tác động Yêu lực trên cánh tay phải của Từ Hàn, nếu không làm rõ ràng lai lịch cùng mục đích của gã, Từ Hàn tựa như nghẹn ở cổ họng, ăn ngủ không yên.
Mặc Trần Tử nghe nói lời ấy chỉ nhếch miệng mỉm cười, rồi mới cực kì đột ngột đưa tay ra cầm cánh tay phải Từ Hàn.
"Sư bá?" Từ Hàn sững sờ, đang muốn đặt câu hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng thì một đạo Kiếm ý mênh mông vào lúc đó từ trong tay Mặc Trần Tử tràn vào trong cánh tay phải của hắn. Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, Từ Hàn thậm chí không phát ra được một chút thanh âm, thế nhưng trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Sau mấy giây, Mặc Trần Tử thu hồi tay mình.
Cảm giác đau nhức kịch liệt ở chỗ cánh tay của Từ Hàn cũng theo đó tiêu tán.
"Ta đã dùng Kiếm ý chế trụ Yêu lực trong cơ thể ngươi, cho dù là vị kia nếu như xem xét không cẩn thận, có lẽ cũng không thể phát giác, ngươi có thể yên tâm." Giọng nói Mặc Trần Tử vào lúc đó vang lên.
Từ Hàn lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra cử động lần này của Mặc Trần Tử là đang giúp hắn, hắn không khỏi nhìn về phía y, đã thấy nam nhân kia giờ phút này bờ môi hơi trắng bệch, trên trán cũng nổi lên một chút vết mồ hôi, có lẽ cách làm như vậy tiêu hao rất nhiều đối với bản thân y.
"Cám ơn sư bá!" Từ Hàn chắp tay, nói từ đáy lòng.
"Không sao, hôm nay quá muộn rồi, ngươi đi về trước đi, ngày mai đúng giờ này lại đến nơi đây, ta còn có chuyện muốn bàn giao với ngươi." Mặc Trần Tử lại khoát khoát tay, ra hiệu mình cũng không đáng ngại.
Từ Hàn nghe vậy ít nhiều có chút chần chờ, nhưng cuối cùng không dám ngỗ nghịch ý tứ vị sư bá này, cũng chỉ có thể là khẽ gật đầu, chào một tiếng rồi mới tự mình rời đi. . . .
Chờ bóng người Từ Hàn đi xa, nam nhân kia đứng chắp tay, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía phương hướng thiếu niên biến mất.
Khi đó, một con quạ đen trong bóng đêm bay tới, rơi vào bên cạnh người y, biến thành một bóng người bé nhỏ đứng sóng vai cùng y.
Khi đó, bên trong đôi mắt màu tím của nàng chớp động lên sát cơ nồng đậm, cũng nhìn về phía phương hướng thiếu niên biến mất.
"Nếu như lần tiếp theo, ngươi lại vì hắn mà tiêu hao chân nguyên của mình, ta sẽ giết hắn." Bên trong thanh tuyến mềm mại của nàng, bao vây lấy hàn ý như băng cứng vạn năm, quả thực không để bất cứ kẻ nào dám đi chất vấn quyết ý trong lời nói của nàng.
Nam nhân nghe vậy, cũng không hề phản bác lại.
Y ngoái nhìn người kia một chút, nói: "Trời đúng vừa tối, đi dạo một chút."
Người bên cạnh nghe vậy hừ lạnh một cái, nhưng rốt cuộc vẫn đuổi theo bước chân của nam nhân, đi về phía nơi xa.
Nam nhân vào lúc đó liếc mắt nhìn sang bóng người giận đùng đùng phía sau, hiểu ý cười một tiếng, môi y khẽ hé mở.
Thanh âm trầm thấp vang vọng qua lại gần xa trên Trọng Củ Phong.
Du dương lại trầm tịch.
Tựa như một lão nhân tóc trắng xoá, đang chậm rãi ung dung giảng thuật một cố sự cổ xưa lạnh lẽo tang thương.
Y bắt đầu cất lên tiếng ca.
"Mặt trời lên, cát vàng chìm."
"Trăng sáng chiếu, sông lớn chảy."
"Hắn đang chờ, hắn đang chờ."
"Hoa sen chín cánh mở, Tiên nhân rơi phàm trần.". . .
Từ Hàn tâm tình coi như không tệ.
Có thể gặp được Mặc Trần Tử, cũng có thể đưa Kiếm hồn của Thương Hải Lưu về Kiếm Lăng, bất kể thế nào đây đều là một chuyện tốt.
Huống chi, Mặc Trần Tử đã thừa nhận thân phận của hắn.
Một câu nhìn như rất đơn giản này, mặc dù cũng không thể mang đến bất kỳ thay đổi nào cho tình cảnh của Từ Hàn hiện tại, nhưng đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng.
Tán đồng như thế, liền tựa như lục bình phiêu bạt sinh ra rễ, để lá rụng chập chờn tìm được nhánh.
Từ Hàn không biết nên hình dung chuyện này như thế nào.
Nếu quả thật muốn từ vốn từ trau chuốt không nhiều của hắn tìm ra một từ, nói chung chính là hai chữ an tâm.
Mang theo loại tâm tình này, hắn về tới sân nhỏ.
Lúc hắn đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện trong cửa phòng của Diệp Hồng Tiên vẫn sáng ánh nến.
Lúc này đã đến giờ Hợi nhưng Diệp Hồng Tiên vẫn còn chưa ngủ, điều này khiến Từ Hàn hơi kinh ngạc, chuyện này không giống với thói quen xưa nay ngủ sớm của nàng. Thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ đang chờ ta? Nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy không có khả năng, đáy lòng tránh không được thầm mắng mình một tiếng tự mình đa tình.
Hắn thu hồi những tâm tư này, sau khi rửa mặt một phen liền muốn trở về phòng nằm ngủ.
Thế nhưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền thấy Diệp Hồng Tiên đang mặc một bộ váy lụa màu xanh, một tay chống vào giường, một tay giơ lên không trung, lấy một loại tư thế cực kì mập mờ ngồi trên giường, lúc này đang cười khanh khách nhìn Từ Hàn.
Ngoại hình nàng vốn cực kì xinh đẹp, cái tư thế ngồi này lại đưa dáng người xinh đẹp của nàng biểu hiện ra toàn bộ ở trước mắt Từ Hàn, quả thực là có lồi có lõm.