Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 202: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau) (1)

Chương 202: Lưỡng tình tương duyệt (Hai bên yêu nhau) (1)



Mông Lương hồn bay phách lạc đi trên Trọng Củ Phong.

Gã từ hôm qua sau khi gặp được Phương Tử Ngư liền cứ hồn bay phách lạc như thế.

Trải qua nhiều lần tìm hiểu, gã mới biết hóa ra nàng kia là nhị sư tỷ của Linh Lung các, Mông Lương mặc dù mong muốn gặp mặt một lần, nhưng bởi vì liên quan đến thân phận nên đệ tử trong các đều đối rất cảnh giác với gã, huống chi Trọng Củ Phong vốn cực kỳ lớn, gã trong lúc nhất thời cũng không biết đi nơi nào tìm kiếm.

Cách thời gian quyết chiến với Trần Huyền Cơ còn có hai ngày, Mông Lương lại có chút không quan tâm chuyện này, gã nghĩ đến một cái nhăn mày, một nụ cười của Phương Tử Ngư, thơ thẩn đi dạo trên sườn núi Trọng Củ Phong.

"Ta đã hỏi thăm rõ ràng lý lịch của tên Mông Lương kia, nghe nói Hạ Tử Xuyên của Nguyệt Hồ động Ký châu chỉ một chiêu liền thua ở trên tay gã, Thông U cảnh đỉnh phong ở dưới tay gã cũng chỉ qua bảy chiêu liền thất bại. Nghe nói Diễn Thiên Thu đã từng nói, tên Mông Lương này thiên phú vô cùng tốt, sau này rất có thể ở thành tựu vượt trên lão."

"Hừ! Diễn Thiên Thu bất quá mèo khen mèo dài đuôi mà thôi, gã dù lợi hại cũng không thể nào là đối thủ của tên họ Trần kia."

"Cũng khó mà nói, ngươi không thấy gã đi cùng Mặc Trần Tử của Kiếm Lăng Nam Hoang sao? Chung sư bá mặc dù nổi danh ngang với Diễn Thiên Thu, thế nhưng lại không thể đối phó được tiểu hòa thượng kia, mà vị Mặc Trần Tử kia chỉ dùng một kiếm liền đánh lui gã, nếu lúc này được Mặc Trần Tử ở chỉ điểm một phen. . ."

"Họ Tống kia! Ngươi nói bậy cái gì đó, có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi hay không!"

Chợt trong sân nơi xa truyền đến từng hồi tiếng nói chuyện, Mông Lương sững sờ khi nghe được tiếng nói kia thì trong lòng chấn động, mơ hồ cảm thấy giọng nói này cùng thanh âm người trong trí nhớ của gã có chút tương tự, lập tức gã cũng bất chấp mọi thứ, liền bước nhanh đi về phía cái sân nhỏ kia. . . .

Bên trong sân nhỏ, Từ Hàn cùng Chu Chương nhìn Phương Tử Ngư vẻ mặt tràn đầy tức giận cùng Tống Nguyệt Minh đang chật vật chạy thục mạng, hai người đều cùng lúc đó phát ra tiếng cười.

Tống Nguyệt Minh chính là một người thẳng tính, ngay cả Phương Tử Ngư cũng dám động, hai người tự nhiên không muốn khuyên can, để cho Tống Nguyệt Minh ăn một chút thua thiệt, bằng không người này không nhớ lâu.

"Đúng rồi, Từ huynh cho rằng Trần sư huynh cùng vị Mông công tử kia cuối cùng ai mạnh ai yếu?" Lúc này Chu Chương ở bên chợt hỏi.

Hôm nay cũng không biết sao, người Từ Hàn quen biết đều không hẹn mà cùng đi tới sân nhỏ tìm hắn, Từ Hàn quyết định mời mọi người ở lại, sau khi ăn cơm trưa xong liền cùng một chỗ nói chuyện trời đất, đang nói tới cuộc đại chiến giữa Mông Lương cùng Trần Huyền Cơ sắp bắt đầu, thì giữa Tống Nguyệt Minh cùng Phương Tử Ngư xảy ra mâu thuẫn, cho nên mới xảy ra một màn không biết nên khóc hay cười lúc này.

Từ Hàn sững sờ, liền lập tức lắc đầu.

"Tu vi của Mông công tử cùng Trần huynh cao hơn ta rất nhiều, ta sao dám ngông cuồng kết luận." Đây cũng chỉ là qua loa cho xong, rồi hắn xoay chuyển lời nói, nhìn về phía Chu Chương hỏi ngược lại: "vậy theo Chu huynh thì hai người này người này người nào có phần thắng lớn hơn?"

Chu Chương nghe vậy, đang muốn nói chút gì đó.

"A! Ngươi không sao chứ?" Nhưng cũng đúng lúc này Phương Tử Ngư truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hai người lập tức nghiêng đầu nhìn lại.

Trong quá trình Phương Tử Ngư truy đuổi Tống Nguyệt Minh, Phương Tử Ngư vô ý đẩy Tống Nguyệt Minh ra xa, tu vi của nàng vốn cực cao, khi ra tay nhất thời lỡ nặng nhẹ, mạnh mẽ đạp Tống Nguyệt Minh ra cửa sân.

Phương Tử Ngư cũng không phải cố ý như thế, nàng lúc đó cực kỳ hoảng hốt, vội tiến lên phía trước ân cần nói.

Chỉ là lúc nãy đạp ra khỏi cửa phòng, lại phát hiện ngoài cửa viện lại có một người đã đứng đó từ lúc nào, sau khi thấy rõ thân phận của người đến, Phương Tử Ngư sững sờ, tay vươn ra vốn muốn kéo Tống Nguyệt Minh cùng lúc đó ngừng lại giữa không trung.

"Sư tỷ, ngươi ra tay cũng quá độc ác a." Tống Nguyệt Minh vỗ vỗ bùn đất trên quần áo, có chút phàn nàn nói, dù nói như vậy nhưng y vẫn tự mình đứng lên, lại phát hiện Phương Tử Ngư một thân một sững sờ đứng ở nguyên chỗ, Tống Nguyệt Minh thấy nàng như thế, còn tưởng rằng nàng áy náy vì đạp mình ra khỏi cửa, y lập tức vội nói: "Sư tỷ cũng không cần để trong lòng, Tống mỗ da dày thịt béo. . ."

Chỉ là lời còn chưa nói hết, khóe mắt lại thoáng nhìn bên cạnh chẳng biết lúc nào còn có một bóng người đứng đấy, y theo bản năng ghé mắt nhìn lại, sau đó thân thể y chấn động, cũng giống như Phương Tử Ngư sửng sốt ngay tại chỗ.

Mà Từ Hàn cùng Chu Chương lúc đó phát hiện hai người khác thường, lập tức bước nhanh về phía trước. . . .

Mông Lương là một người không tin Thần Phật .

Trên đời này hễ là kiếm tu có chút bổn sự thì nói chung đều là như thế, dựa vào kiếm trong tay thiên hạ chỗ nào đều có thể đi, vậy tin Thần Phật có ích lợi gì?

Nhưng hiện tại Mông Lương đã có chút dao động.

Ít nhất, gã cảm thấy trên đời này có lẽ thật sự có ý trời.

Gã nhìn qua cô bé đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, gã có thể nhìn thấy rất chuẩn xác sự kinh ngạc trong mắt cô bé.

Có lẽ nàng cũng rất chờ mong lúc này gặp nhau đấy?

Mông Lương nghĩ đến như thế, cuối cùng không có lên tiếng đánh vỡ bầu không khí lặng im tuyệt vời trước mặt.

Thật lâu sau đó.

Gần như trong cùng một lúc, Mông Lương cùng Phương Tử Ngư đồng thời há miệng ra.

"Ta tới rồi." Mông Lương dùng thanh tuyến ôn nhu nhất mà gã có thểm làm được, nói ra.

"Ngươi sao lại đến đây?" Phương Tử Ngư cau mày, cực kỳ không vui hỏi.

Mông Lương đã chìm vào trong thế giới của chính mình, cho nên dường như cũng không nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Phương Tử Ngư, gã vẫn chân thành sâu sắc như cũ, nói.

"Bởi vì ta. . ." Mông Lương chỉ mới nói được một nửa, một nắm đấm thật to đã gào thét đến, đập thẳng vào mặt gã.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch