Trong một quán rượu nhỏ của tiểu trấn Hưng Thịnh, dưới chân Linh Lung Các.
Tống Nguyệt Minh bất đắc dĩ nhìn nữ tử trước mặt mình, nhíu mày lo lắng, có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
"Có còn rượu hay không, mang thêm cho ta một bầu." Nữ tử đã uống tới mức mặt đỏ bừng, lớn tiếng hỏi. Trên khuôn mặt toát lên vẻ phóng khoáng, giống như nàng có thể uống hết cả sông lớn. Thế nhưng vừa nói xong nàng lại nấc lên một tiếng, đồng thời mùi rượu nồng nặc cũng lan tỏa ra trong không gian, khiến Tống Nguyệt Minh phải đưa tay lên che mũi lại.
"Tới đây!"
Chủ quán rượu vốn không hề quan tâm vì chỉ muốn kiếm thêm tiền, lập tức tiến lên đưa thêm một bầu rượu.
Nhưng Tống Nguyệt Minh đã trợn mắt nhìn, khiến chủ quán có chút chột dạ, chỉ có thể ngượng ngùng lui ra.
Trấn Hưng Thịnh nằm dưới chân Linh Lung các, đệ tử trong môn cũng thường tới trấn mua đồ. Chủ quán rượu này là người có chút nhãn lực, chỉ dựa vào cách ăn mặc của hai người đã có thể đoán ra, một nam một nữ này chính là đệ tử của Linh Lung các. Nhân vật như vậy trong giang hồ, một chủ quán nhỏ như y sao có thể đắc tội nổi.
"Hết rượu rồi. Sư tỷ, chúng ta nên trở về thôi."
Tống Nguyệt Minh nói xong liền lập tức đứng lên, đưa tay muốn đỡ nữ tử đang uống say kia.
Nữ tử này hiển nhiên chính là Phương Tử Ngư.
Hôm nay trời vừa sáng nàng đã tới trước cửa phòng Tống Nguyệt Minh, kéo gã tới quán rượu trong trấn. Rồi cứ thế một mình uống tới trưa mà vẫn chưa có ý ngừng lại.
Dù Tống Nguyệt Minh đã cố gắng khuyên mấy lần, nhưng đều bị Phương Tử Ngư la hét cho qua.
Nhưng đến lúc này gã cảm thấy cứ uống như vậy sẽ không chịu nổi, vì vậy đang muốn kéo Phương Tử Ngư rời đi.
"Ngươi nói bậy, đã là quán rượu thì sao có thể hết rượu?"
Phương Tử Ngư đã uống say tới mức không thể phân biệt nổi phương hướng, chỉ cố gắng giãy giụa thoát khỏi Tống Nguyệt Minh. Nhưng nàng lại không ngờ gã lần này đã hạ quyết tâm, nếu cứ tiếp tục để nàng uống như vậy thì chắc chắn chút nữa sẽ xảy ra chuyện không hay. Vì vậy gã cũng không để ý tới việc đại kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, bồng Phương Tử Ngư lên, nhanh chân ra cửa quán rượu.
Thấy vậy chủ quán đã híp mắt bước tới, giơ năm ngón tay, ý bảo tiền rượu hết năm lượng bạc.
Tống Nguyệt Minh từ trước tới giờ gần như chưa bao giờ uống rượu, cho nên không hề biết rõ giá tiền, lại thêm tâm trạng của Phương Tử Ngư lúc không tốt. Cho nên cũng không thèm so đo với chủ quán, chỉ có thể cắn răng móc ra năm lượng bạc trả tiền rượu, rồi mới đưa Phương Tử Ngư rời đi. ...
"Cho ta xuống, ta muốn uống tiếp."
Tống Nguyệt Minh vất vả một lúc lâu mới cõng được Phương Tử Ngư, nhưng vị đại tiểu thư này cũng chẳng chịu yên, dọc đường thỉnh thoảng vẫn đòi uống tiếp. Tống Nguyệt Minh vốn là một người thích nói nhiều nhưng lúc này mới biết thế nào là hành hạ, bị Phương Tử Ngư làm cho váng cả đầu.
"Đừng uống nữa, uống tiếp chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của sư tỷ."
Trên đường Tống Nguyệt Minh cõng Phương Tử Ngư lên núi, cũng vội nói vài lời khuyên nhủ.
"Ngươi hiểu cái đếch gì? Ta chỉ muốn mượn rượu tiêu sầu." Phương Tử Ngư có chút miễn cưỡng phản bác.
"Thế nhưng còn có một vế sau là sầu càng thêm sầu sao?"
Tống Nguyệt Minh không có bản lĩnh khua môi múa mép như Từ Hàn, mà chỉ là người thẳng thắn, nghĩ gì thì nói vậy.
"Ngươi!" Phương Tử Ngư nổi đóa.
Nhưng nàng không phải là một người dễ chịu thua, bèn nghiêng đầu một cái, cắn răng nói: "ngươi đã từng thích một người nào chưa? Ngươi biết cảm giác đó như thế nào sao? Ngươi vốn đã không hiểu, vậy nói chuyện với ngươi chẳng có ý nghĩa."
Tống Nguyệt Minh nghe vậy ngẩn người, cảm thấy lời nói của Phương Tử Ngư có chút không đúng.
"Ta đã từng yêu thích một người! Thế nhưng ta không giống như sư tỷ."
Gã có chút không phục phản bác.
Không ngờ vừa nghe thấy vậy, Phương Tử Ngư liền cảm thấy hứng thú.
Nàng mượn men rượu, bắt đầu giãy giụa ở trên lưng Tống Nguyệt Minh: "nói nhanh. Là ai hả, là ai?"
Da mặt Tống Nguyệt Minh dù sao quá mỏng, bị Phương Tử Ngư truy hỏi như vậy khiến gã có chút ngượng ngùng, ấp úng hồi lâu không nói ra được.
Phương Tử Ngư sao có thể để gã giả ngu cho qua, lập tức bèn nói nếu Tống Nguyệt Minh không cho nàng biết, nàng sẽ tiếp tục uống rượu khi trở về. Tống Nguyệt Minh thì tâm tư lại đơn thuần, vốn không phải đối thủ của một vị đại tiểu thư tinh quái như nàng, trong lúc nhất thời đã bại trận.
"Diệp sư thúc."
Gã thấp giọng, dùng thanh âm cực kỳ nhỏ, đồng thời cũng không tình nguyện nói.
"Cái gì?"
Cũng không biết là do cố ý trêu cợt, hay vì không nghe rõ cho nên Phương Tử Ngư vào lúc đó lớn tiếng hỏi.
"Diệp sư thúc! Diệp Hồng Tiên!" Tống Nguyệt Minh lúc đó cao giọng thêm vài phần.
"A?"
Phương Tử Ngư khẽ kêu lên một tiếng rõ to. Sau đó trên gương mặt đỏ ửng vì rượu của nàng hiện lên vẻ chế nhạo: "không trách vì sao ta thấy ngươi thường xuyên chạy đến chỗ tên họ Từ kia, hoá ra là có dụng ý khác."
"Không nhìn ra nha, họ Tống ngươi cứ một tiếng Từ huynh, hai tiếng Từ huynh, nhưng lại đánh chủ ý tới hôn phu của người ta."
"Sư tỷ!"
Tống Nguyệt Minh nghe vậy lập tức vừa hoảng vừa giận. Gã dừng bước, vội vàng giải thích: "thực ra ta yêu thích Diệp sư thúc, thế nhưng nàng đã là hôn thê của Từ huynh. Có câu vợ bạn không thể nghĩ bậy, cho nên ta cũng đã sớm cắt đứt ý niệm trong đầu rồi. Ta thân cận Từ huynh cũng chỉ vì hợp ý mà thôi, sư tỷ không nến hồ ngôn loạn ngữ."
Thấy Tống Nguyệt Minh có vài phần chuẩn bị nổi giận, Phương Tử Ngư vội vàng khoát tay, cười nói: "chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút mà thôi. Ngươi kích động làm gì?"
"Cũng không thể đùa giỡn như vậy."
Tống Nguyệt Minh xịu mặt nói, sau đó nhắm hướng Trọng Củ Phong bước tiếp.
Nhưng vì cảm thấy Tống Nguyệt Minh thú vị, cho nên tâm tình của Phương Tử Ngư cũng khá hơn một chút. Một hồi sau đã ghé vào tai gã, hỏi: "Ai, vì sao ngươi lại bỏ đi ý niệm yêu thích Diệp Hồng Tiên?"
Nàng có chút hiếu kỳ, nếu như đã yêu thích một người sao có thể buông bỏ việc nghĩ về người đó đơn giản như vậy được. Nếu được nàng cũng muốn như vậy, không cần mỗi ngày đều phải nhớ tới Trần Huyền Cơ.
Cũng không cần trăn trở vì hắn.
Tống Nguyệt Minh nghe vậy, nghẹo đầu suy nghĩ một chút rồi thuận miệng nói: "Cũng không khó, không phải thích một người là để nàng cảm thấy hạnh phúc hơn sao? Diệp sư thúc rất hợp với Từ huynh, mà Từ huynh cũng rất tốt..."
Tống Nguyệt Minh bắt đầu kể lại chuyện gã bắt đầu quen biết Từ Hàn như thế nào. Gã nói rất cặn kẽ, giống như tưởng niệm lại những chuyện đã từng trải qua kia.
"Thế nên ngươi từ bỏ?"
Nhưng sau khi nghe được những lời của Tống Nguyệt Minh, Phương Tử Ngư lại cảm thấy không hài lòng, lắc đầu một cái.
"Đúng vậy." Tống Nguyệt Minh đáp lại.
"Trong lòng không có một chút luyến tiếc." Phương Tử Ngư không từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.
"Không hề." Tống Nguyệt Minh trả lời rất chắc chắn, gần như tới mức không cần phải nghĩ.
"Hừ, vốn ngươi không hề yêu thích Diệp Hồng Tiên thực sự." Phương Tử Ngư cho ra kết luận.
"Sao có thể! Ta thực sự đã từng thích Diệp sư thúc."
Mối tình đầu của Tống Nguyệt Minh cứ thế bị phủ nhận bởi vài lời của Phương Tử Ngư, gã cảm thấy bất mãn, tiếp tục tranh luận.
Có thể do men rượu đã ngấm, Phương Tử Ngư lúc này bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, cho nên nàng cũng mà mất hứng tranh cãi với Tống Nguyệt Minh, gục xuống vai của gã mà ngủ. Dù nàng thiếp đi, trong miệng vẫn còn nỉ non vài lời không rõ.
"Chờ tới một ngày khi ngươi thật sự thích một người, ngươi sẽ hiểu những lời ta nói..."...
"Từ huynh, chuyện này phải nhờ huynh."
Trần Huyền Cơ mặc y phục màu trắng đứng trước cửa, hành lễ với Từ Hàn rồi vẻ mặt khẩn thiết nói.
"Trần huynh yên tâm, Từ mỗ nhất định sẽ truyền lời lại."
Từ Hàn nghiêm nghị đáp lễ, nói: "Nhưng Trần huynh còn rõ tính tình Tử Ngư hơn so với ta. Nếu ngày mai nàng không muốn tới, ta cũng không dám bảo đảm."
Trần Huyền Cơ nghe vậy, chỉ đành cười khổ: "chuyện này vốn do ta thu xếp không ổn, cho nên nàng tránh mặt ta cũng hợp tình hợp lý. Thế nhưng lần đi này hung hiểm vạn phần, có thể trở lại hay không hay là bao lâu mới trở lại, Trần mỗ cũng không dám bảo đảm. Chỉ mong Từ huynh chuyển lời tới nàng, Trần mỗ đã vô cùng cảm kích."
Lời nói của Trần Huyền Cơ khiến Từ Hàn chẳng thể nào cự tuyệt, liền gật đầu một cái rất nặng nề.
Trần Huyền Cơ thấy vậy, lúc này mới an tâm rời đi.
Từ Hàn đứng ở cửa, đưa mắt dõi theo bóng người Trần Huyền Cơ tới khi biến mất, hắn thở dài một hơn, lúc này mới xoay người quay vào trong nhà.
Huyền nhi ở bên đã kéo vạt áo của hắn, không ngừng kêu meo meo, giống như có chuyện gì đó gấp gáp. Từ Hàn không hiểu vì sao nó lại trở nên như vậy, chỉ thấy bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Từ huynh, Từ huynh!"
Cùng lúc đó giọng nói quen thuộc của Tống Nguyệt Minh cũng truyền tới.
Huyền nhi giống như chim sợ cành cong lập tức phốc một cái vào nhà, Từ Hàn lại cảm thấy có chút kỳ quái. Con mèo này vốn cực kỳ sợ vị đại tiểu thư Phương Tử Ngư kia, không biết từ bao giờ cũng sợ Tống Nguyệt Minh như vậy?
Hắn đang nghĩ đến như vậy liền đi ra mở cửa, chỉ thấy một mùi rượu nồng nặc lan tới. Từ Hàn định thần nhìn lại, chỉ thấy Tống Nguyệt Minh cõng Phương Tử Ngư đứng ở cửa. Hắn hơi sững sờ một chút, rồi sau đó suy nghĩ cẩn thận liền minh bạch.
"Từ huynh, ngươi phải cứu ta. Ta còn phải tới ngoài cửa nghe Hồ trưởng lão giảng kiếm đạo, một tháng mới có một lần. Nhưng sư tỷ thực sự đã uống quá nhiều, ta không tìm được chỗ nàng ở nên chỉ có thể đưa tới chỗ ngươi."
Tống Nguyệt Minh vừa thấy Từ Hàn, giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ, cực kỳ lo lắng nói.
"Vào đi." Từ Hàn rất bất đắc dĩ gật đầu một cái, cùng Tống Nguyệt Minh đưa Phương Tử Ngư đã uống say tới quên cả trời đất lên giường của Diệp Hồng Tiên nghỉ tạm.
Cũng không biết là do vội vã tham gia buổi giảng kiếm đạo của Hồ trưởng lão hay do bị Phương Tử Ngư hành hạ quá nhiều. Sau khi làm vài thứ qua loa giúp nàng ngủ lại, Tống Nguyệt Minh nhanh chóng rời khỏi sân nhỏ của Từ Hàn.
Chỉ còn lại một mình Từ Hàn trong tiểu viện, hắn nhìn Phương Tử Ngư ngủ say, khẽ lắc đầu một cái rồi lấy từ trong ngực ra một bức thư, đặt bên cạnh gối của nàng.
"Ngày mai Trần huynh sẽ rời khỏi Linh Lung các, hắn muốn gặp ngươi. Chuyến đi Trần quốc này hung hiểm vạn phần, đừng để trong lòng lưu lại tiếc nuối."
"Đi hay không đi, ta hi vọng ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, không nên vì nóng giận mà làm hỏng chuyện."
Từ Hàn khẽ nói, sau đó hắn nhìn Phương Tử Ngư vốn đang nhắm nghiền mắt một hồi lâu, rồi xoay người khép cửa phòng lại, một mình đi vào trong sân.
Mà sau khoảng chừng trăm nhịp thở, hai hàng lông mi của Phương Tử Ngư chợt hé. Lúc này nàng chậm rãi đưa tay ra, sờ tới bức thư đặt bên gối.
Nàng cẩn thận đặt nó lên trước ngực, hai tay giống như muốn ôm bức thư đó vào trong lòng mình.