Nghi lễ đưa tiễn Trần Huyền Cơ được tổ chức rất long trọng.
Trưởng lão chấp sự của ba ngọn núi đều tới trước sơn môn, đệ tử của các ngọn núi thì không cần phải nói, gần như khiến sơn môn Linh Lung các chật ních người.
Thế nhưng lại duy nhất không thấy được bóng dáng của Phương Tử Ngư.
Trần Huyền Cơ nói lời từ biệt với từng người, có lẽ bởi vì muốn đợi bóng hình người kia xuất hiện cho nên gã làm những nghi thức này cực kỳ chậm.
Cho đến nửa canh giờ gã mới từ biệt xong tất cả mọi người.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phương Tử Ngư.
Trần Huyền Cơ nhìn về phía Từ Hàn trong đám đệ tử, đối phương chỉ gật đầu với gã một cái, rồi lại lắc đầu.
Gã liền lập tức thở dài một tiếng, một lần nữa đảo mắt nhìn tất cả mọi người lần cuối, chắp tay nói: "từ biệt lần này. Chư vị, có duyên sẽ gặp lại."
"Có duyên gặp lại." Mọi người đều chắp tay đáp lễ.
Trần Huyền Cơ cũng gạt đi chút hy vọng cuối cùng trong lòng, vào lúc đó gã chợt xoay người, kiên quyết bước đi tới nhóm ba người Mặc Trần Tử đã chờ đợi ở trước sơn môn từ sớm.
Mặc Trần Tử khẽ gật đầu với Từ Hàn một cái, rồi dẫn mọi người rời khỏi Linh Lung các.
Mà cách đó không xa có một cô gái trên tay cầm một bức thư, nước mắt lã chã ngóng theo bóng người màu trắng càng lúc càng xa.
Nàng rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí nói lời từ biệt với gã.
Cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn gã rời đi, giữ chặt lá thư kia vào trong lòng mình một lần nữa. ...
Bây giờ là tháng tư, đã chớm vào hạ.
Ký châu nắng gắt tới mức khó chịu.
Ký châu nằm ở vùng biên cảnh phía bắc Đại Chu, mùa đông lạnh mùa hè nóng vốn là chuyện bình thường. Cho dù năm nay nóng hơn một chút so với năm trước, thế nhưng trong lòng trăm vạn dân Ký châu lại lo âu vạn phần.
Đại quân Đại Hạ một lần nữa tiến quân tới sát Kiếm Long quan, quân số tăng lên cả trăm vạn, dẫn đến tổng số quân đóng tại trước Kiếm Long quan đạt ba trăm vạn. Mà vị Bắc Cương vương kia vẫn chỉ thủ không công, co đầu rút cổ trong quan.
Lời đồn đại dần dần nổi lên khắp nơi khiến người ta khó phân thật giả.
Mà tin đồn lưu truyền rộng rãi nhất chính là Mục Cực tái phát bệnh cũ, không biết sống chết, thậm chí còn có tiếng gió rằng những chuyện này đều do nanh vuốt của Trường Dạ ty gây ra.
Thế nhưng nếu Mục Cực chết, hai trăm ngàn quân dưới trướng Mục vương sẽ thành rắn không đầu, đến lúc đó Kiếm Long quan ắt lâm nguy.
Mấy ngày nay cuộc sống của dân Ký châu giống như kiến trên chảo nóng, không cách nào yên lòng. Một số người giàu có đã chuẩn bị chạy tới Thanh châu, Lương châu. Mà những thường dân chỉ có thể yên lặng trông chờ.
So với dân tình Ký châu không yên, Kiếm Long quan nằm trong gió bão lại yên lặng giống như một tảng đá. Mặc cho bên ngoài gió táp mưa sa thì nó vẫn an yên bất động.
"Đứa nhóc Mục Cực, nhát gan như chuột. Ngươi còn định co đầu rụt cổ đến khi nào? Mau mau mở cửa nhận lấy cái chết!"
Mỗi ngày đều có tướng lĩnh dưới trướng quốc trụ Thôi Đình của Đại Hạ tới thách thức.
Đã thay đổi tới vài loại ô ngôn ếu ngữ để mắng chửi, nhưng trừ sĩ tốt tầm thường trên Kiếm Long thành, gần như chẳng thể tìm nổi bóng một tướng lĩnh trong đó.
Kiếm Long quan đã hùng cứ Ký châu mấy trăm năm, bây giờ lại giống như đang ngủ, mặt kệ cho thách thức của quân địch hay điều lệnh từ triều đình tới tấp chuyển tới cũng chỉ như muối bỏ bể, chẳng nhận được chút đáp lại nào.
Tiếng nhục mạ vẫn vang lên bên ngoài quan ải.
Mà bên trong phủ Bắc Cương vương không ngừng có tiếng ho khan kịch liệt vang lên, một ngày lại qua thêm một ngày.
"Lão gia, uống thuốc."
Một người đàn bà thân hình lả lướt cẩn thận bưng một chén thuốc đi tới phòng ngủ của Bắc Cương vương, vội đưa bát thuốc đã được sắc kỹ tới gần miệng nam nhân đang nằm trên giường.
Đó là một người nam nhân với sắc mặt tái nhợt.
Tuổi tác chỉ khoảng hơn bốn mươi, nhưng dưới bệnh mãn tính hành hạ khiến trên gương mặt gã tràn đầy nếp nhăn. Mà đáng sợ nhất chính là hai chân của gã, nhìn qua thì giống như người bình thường, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện từng mạch máu dưới da gã đã nổi lên đen sì giống như một đám rắn độc, nhìn qua cực kỳ kì dị.
Lúc này người nam nhân giống như đang ngủ say, gã dựa nửa người lên đầu giường, hai mắt hơi nhắm.
Người đàn bà ôn nhu dùng một chiếc muỗng nhẹ nhàng múc thuốc trong chén, khẽ thổi phù làm nguội thuốc trong muỗng rồi sau đó đưa tới miệng nam nhân.
Nam nhân kia chợt mở đôi mắt ra, trên khuôn mặt bệnh trạng xuất hiện chút sắc hồng.
Y chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn bà kia: "bệnh tình đã nguy kịch, dù uống chỉ vô dụng nên phu nhân tội gì phải phí công?"
Giọng nói khàn khàn, như đao đã mất lực.
Người đàn bà có chút không vui: "lão gia không được nói bậy, bệnh của lão gia nhất định sẽ tốt lên."
Người đàn bà cực kỳ bình tĩnh nói, sau đó đưa chiếc muỗng đầy thuốc tới bên miệng của nam nhân.
Nam nhân kia thấy vậy chỉ khẽ cười khổ, cuối cùng vẫn uống hết bát thuốc dưới sự cố chấp của người đàn bà kia.
Nàng kia thấy vậy nhoẻn miệng cười, lại dặn dò nam nhân kia phải giữ gìn sức khoẻ rồi mới an tâm rời đi.
Cho đến khi nàng đẩy cửa đi ra ngoài, một nô tỳ đứng trước cửa hiểu chuyện nhanh chóng tiến tới đỡ lấy chén thuốc trong tay người đàn bà kia.
"Đi, gửi thư báo đây đã là bát thuốc thứ năm."
Vẻ ôn nhu trên mặt phụ nhân chậm rãi biến mất, trên khoé miệng nàng xuất hiện một đường cong ngoạn vị.
"Vâng."
Nữ tỳ ở bên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng lui ra. ...
Khục!
Khục!
Khục!
Người nam nhân trong phòng sau khi uống thuốc, tiếng ho khan lại càng trở nên dồn dập. Chân gã giống như đổ thêm chì, không thể động đậy. Gã chỉ có thể nghiêng người nằm cạnh mép giường ho lên kịch liệt, vừa ho vừa nôn khan.
Mà khi đó chợt có một bóng người chớp động. Tốc độ của bóng người kia cực nhanh, chỉ qua một cái chớp mắt đã xuất hiện trong phòng.
Nam nhân như nhận ra điều gì, gã khẽ ngẩng đầu, máu tươi trào ra cạnh khoé miệng. Hiển nhiên bệnh tình của gã còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bề ngoài.
"Tin tức đã được chuyển đi?"
Gã yếu ớt vô lực hỏi, tự nâng bản thân dậy, một lần nữa dựa lưng về phía đầu giường.
"Ừ."
Bóng người mặc áo đen đi tới bên giường, cung kính đỡ người nam nhân.
"Tiện nhân kia lại cho Vương gia uống thuốc?"
Người áo đen ngửi thấy mùi thuốc trong phòng, cau mày. Trong mắt như có lệ khí muốn trào ra: "để ta đi giết ả!"
"Không gấp."
Nam nhân kia khoát tay một cái: "bệnh tình của ta sớm đã nguy kịch, đối với ta có uống hay không cũng chẳng quan trọng. Nhưng vẫn phải giữ ả lại, ả là tai mắt của Chúc Hiền, cũng là bùa hộ mệnh của chúng ta. Muốn giết ả, còn chưa tới lúc."
Bóng đen thấy vậy có chút không đành lòng.
"Nhiều năm như vậy, đã làm khổ Vương gia."
Trong giọng nói khàn khàn của người kia lại mang theo chút nghẹn ngào.
Nam nhân nghe vậy cười thảm một tiếng thê lương, hai mắt như vô hồn của gã chợt mở ra, ngơ ngẩn nhìn về phía vách tường xa xa. Sau vài nhịp thở, trong con ngươi đen nhánh kia xuất hiện một tia lạnh lẽo.
Gã lẩm bẩm nói: "Mười năm cũng được, trăm đắng nghìn cay cũng tốt."
"Mục hồn bất diệt, nợ máu trả bằng máu!"...
Đỉnh Côn Lôn, cao vút như cột chống trời.
Toàn bộ đỉnh núi đắp lên một màu trắng của tuyết, phía trên như chống Cửu thiên, chân núi lại như nối thẳng Hoàng tuyền, vạn năm chưa từng thay đổi.
Thế nhưng bốn phía lại chất đống từng chồng thi hài.
Đại đa số thi thể đã sớm thối rữa, chỉ còn lại xương khô. Thể hiện lên đã trôi qua một thời gian rất dài.
Mà trong đó lại có một lão giả mặc y phục màu xanh, mặc dù toàn thân đã bị đông cứng thành tượng đá, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào như cũ, hô hấp có chút mơ hồ.
Ca!
Chợt có một thanh âm rất nhỏ vang vọng cả Côn Lôn yên tĩnh.
Một vết nứt xuất hiện trên người lão giả y phục màu xanh.
Vết nứt kia cực kỳ nhỏ, nhưng xuất hiện trên đỉnh núi khiến người ta cảm thấy cực kỳ chướng mắt, giống như một con rắn độc đang vươn đầu lưỡi của mình ra.
Lão giả mặc y phục màu xanh lập tức chấn động một cái, lão gian nan ngẩng đầu nhìn về phía vết nứt bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh núi.
"Thương Hải Lưu, ta chỉ có thể làm được như vậy."
Lão cười khổ nói, ngay sau đó vài hơi thở hô hấp chợt đình chỉ, ý thức của lão cũng dần dần mơ hồ, hoàn toàn ngừng lại.
Lập tức có một luồng khí u ám đột nhiên cuốn về phía trung tâm ngọn núi. Tất cả các thi hài, bao gồm cả lão giả y phục màu xanh đều hoá thành bụi phấn, theo luồng khí kia dần phiêu tán trong trời đất.
Mà vết nứt trên đỉnh núi theo những thi thể kia tan biến, tựa như thú dữ đã phá được lồng giam, bắt đầu xuất hiện càng nhiều.
Một vết hướng bầu trời, một vệt lại hướng vực sâu không đáy.
Trên thông Cửu Tiêu, dưới chỉ Cửu U. ...
Đêm đã khuya, Từ Hàn sau khi ăn xong, lại luyện qua một bộ [Tồi Nhạc Kiếm Pháp] ở khoảng trống trong sân sau đó mới trở lại trong phòng.
Hắn cảm thấy trong lòng bứt rứt, nhưng không rõ nguyên nhân vì sao.
Bởi vì hôm nay Trần Huyền Cơ rời đi hay là vì những chuyển khác? Hắn vẫn không thể hiểu rõ được.
Thế nhưng hắn luôn cảm thấy như có thứ gì đó quan trọng sắp rời xa bản thân, nên khiến hắn rất muộn phiền.
Cho dù sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp kia, phiền muộn trong lòng không hắn không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh chậu nước nóng được Sở Cừu Ly chuẩn bị từ trước, chuẩn bị tắm cho thoải mái rồi đi ngủ.
Cách.
Nhưng cùng lúc đó, bên tai hắn lại vang lên một âm thanh, có vật gì từ trong y phục của hắn rơi xuống.
Từ Hàn sững sờ một chút, nhặt vật kia lên, để ở trước mắt cẩn thận quan sát.
Mà cùng lúc đó, cách cả ngàn dặm trong một gian nhà ở Thiên Sách phủ. Vị đao khách đang ngồi bất động lại giống như cảm nhận được, cũng móc từ trong ngực ra một vật như Từ Hàn, yên lặng theo dõi.
Đó là một khối ngọc bội.
Trên ngọc bội giăng đầy những vết nứt chằng chịt.
Lúc hai người đều đang cẩn thận quan sát, những vết nứt kia càng lan rộng một lần nữa, chỉ một thời gian ngắn sau đó khối ngọc đã nhiều thêm vài vết nứt nữa.
Tách.
Lại một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Rồi sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Từ Hàn, ngọc bội kia vỡ tung thành bụi phấn, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là!"
Từ Hàn chưa kịp chuẩn bị, con ngươi hắn vào lúc đó đột nhiên mở to, cả người cũng bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.
Bóng đêm như thương, gió hè hơi lạnh từ từ thổi tới, cuốn đám bụi trong tay Từ Hàn về phương xa.
Thiếu niên như bừng tỉnh, hoảng hốt thất thố. Hắn đưa tay ra muốn bắt lấy chút bụi bặm đang bị cuốn đi kia, giống như đang cố sức nắm lấy hai tay của ai đó.
Nhưng hắn sao có thể nắm được những hạt bụi kia.
Thiếu niên mấy lần đưa tay ra rồi thất bại thu về, cả người lảo đảo, chật vật ngồi phịch xuống mặt đất. Đẩy cả thùng nước nóng kia đổ xuống, khiến nước tràn ra khắp người.
Thanh âm vang vọng đánh thức Diệp Hồng Tiên. Nàng mặc một bộ áo mỏng, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy thiếu niên kia đang thất thần ngồi trên đất.
"Sao vậy?" Nàng hỏi.
Khi đó, thiếu niên quay đầu lại.
Vẻ mặt của hắn tràn đầy chật vật, trong ngực giữ chặt một đoạn tua cờ như không muốn mất đi vật quan trọng nhất.
Trên mặt lại dính đầy nước.
Chẳng thể biết đó là nước từ thùng tràn ra, hay là nước mắt bản thân mình.