Từ Hàn ngồi ở bên trong sân nhỏ, vuốt vuốt cái lệnh bài kia trong tay.
Nếu như hắn không nhớ lầm, lệnh bài này hẳn là lệnh bài Thiên Sách phủ.
Hắn từng thấy trên người Phu tử.
Nhưng hắn rất nghi hoặc, tại sao Nguyên Tu Thành lại có lệnh bài có thể hiệu lệnh ba nghìn sĩ tử áo bào hồng và ba vạn quân Thiên Sách phủ này.
Những năm này sau khi rời khỏi Sâm La Điện Từ Hàn vẫn bảo trì liên lạc cùng y, thỉnh thoảng trao đổi lấy một ít tin tức hữu ích với nhau.
Phu Tử chết để cho Từ Hàn xúc động rất lớn.
Hắn sống chung với lão khoảng chừng nửa năm thời gian, nhưng vẫn không thể hiểu được vị chủ nhân Thiên Sách phủ này.
Nhưng hắn cũng tự tin rất lớn đối với thực lực của Phu tử, đó là một nhân vật chỉ cần lão nguyện ý, có thể bước vào Địa Tiên cảnh bất cứ lúc nào. Hiển nhiên có người nào đó cố tình gây nên cái chết của lão.
Phu tử là sư tôn của hắn, sư tôn danh chính ngôn thuận, đã được công khai với thế nhân.
Lão đã chết.
Từ Hàn đương nhiên không thể ngồi yên không quan tâm đến.
Nhưng rốt cuộc muốn báo thù phải biết được đối phương địch nhân đến tột cùng là người nào. Vì vậy một tháng trước hắn thả ra quạ đưa thư, gửi tới Nguyên Tu Thành đang ở Sâm La Điện tìm hiểu tin tức. Nhưng đối phương lại dùng quạ đưa thư đưa tới cho hắn cái lệnh bài Thiên Sách phủ này.
Không nói đến cái lệnh bài này cuối cùng có giá trị lớn thế nào, vẻn vẹn nó để lộ ra có chút tin tức cho Từ Hàn đã đủ để cho hắn suy nghĩ sâu xa.
Lấy địa vị cùng tu vi của Nguyên Tu Thành ở bên trong Sâm La Điện muốn cưỡng đoạt lệnh bài từ trong tay Phu Tử nói là đầm rồng hang hổ cũng không đủ, như vậy giải thích duy nhất chính là cái lệnh bài này là do Phu Tử tự tay giao cho y đấy.
Mà nghĩ đến bốn năm hắn hợp tác với Nguyên Tu Thành, phong cách hành sự của y rõ ràng không giống với Sâm La Điện, rất nhiều chuyện ngay lúc này trở nên rõ ràng.
Nguyên Tu Thành là người Thiên Sách phủ.
Kết luận như vậy thực ra cũng không khó để phỏng đoán, mà hiện tại y gửi trở về cái lệnh bài này cho Từ Hàn, chính là đã chuẩn bị tốt việc ngả bài với hắn.
Nhưng sau khi đưa ra kết luận như vậy, một suy đoán càng thêm đáng sợ lơ lửng ở trong đầu Từ Hàn hiện tại.
Từ sau khi hắn bán mình vào Sâm La Điện, lại ở dưới sự hướng dẫn và liên thủ của Nguyên Tu Thành, một đường bị y dẫn tới Sung châu, tham dự lần hành động ám sát Long Tòng Vân kia.
Mà trùng hợp chính là hắn bị điều động đến hành động diệt khẩu đệ tử Huyền Hà Phong, càng trùng hợp hơn Tần Khả Khanh thình lình ở bên trong đội ngũ này. Lấy hiểu biết của Nguyên Tu Thành đối với Từ Hàn, y không thể không biết Từ Hàn nhất định sẽ không thể ra tay với Tần Khả Khanh, như vậy Từ Hàn chạy trốn đã thành chuyện ở trong dự liệu.
Sau đó hắn lại dưới dưới sự chỉ huy Nguyên Tu Thành một đường đi về hướng đông, trên đường lúc bị đuổi giết gặp được Thương Hải Lưu.
Cộng thêm một loạt chuyện sau đó, cùng với Phu Tử cực kỳ đơn giản nhận hắn làm đồ đệ, mà Nguyên Tu Thành lại vừa lúc là người của Thiên Sách phủ.
Xâu chuỗi tất cả trùng hợp này cùng một chỗ. . .
Dường như kết thành một cái mạng nhện thật lớn, bao phủ Từ Hàn ở trong đó.
Thiên Sách phủ. . .
Tựa hồ là một cái tồn tại đáng sợ hơn so với Sâm La Điện, thế nhưng là tại sao. . . Hết lần này tới lần khác là hắn? Hắn cuối cùng có chỗ gì đáng giá cho một loạt tính toán này, thậm chí từ tư thế Nguyên Tu Thành gửi trở về một cái lệnh bài này cho thấy rất có thể sẽ đẩy hắn lên vị trí Phủ chủ Thiên Sách phủ.
Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, thế nhưng trong lòng lại như có một tảng đá lớn đè lên, để cho hắn không thở nổi."Từ huynh, ngươi đang cầm thứ gì vậy?" Ngay lúc Từ Hàn nghĩ đến những điều này, một giọng nói bất chợt truyền tới.
Từ Hàn sững sờ, hắn theo bản năng thu hồi lệnh bài kia vào trong ngực, quay đầu theo tiếng nhìn lại, đã thấy Tống Nguyệt Minh đã đi vào trong nội viện chẳng biết từ lúc nào.
"Chỉ là vật trưởng bối trong nhà ban cho." Từ Hàn tùy ý trả lời cho có lệ, sau khi đè bối rối trong lòng xuống, cười hỏi: "Hôm nay Tư Không trưởng lão triệu tập hội nghị sơn môn, Tống huynh không đi tham gia, sao có thể rảnh rỗi đến chỗ của ta?"
"Đó là chuyện đệ tử thân truyền và trưởng lão chấp sự mới có thể tham gia, đệ tử nội môn như ta đây đi góp vui làm gì." Tống Nguyệt Minh lơ đễnh lắc đầu, lập tức đi đến bên người Từ Hàn.
Từ Hàn nghe vậy mới kịp phản ứng, lúc trước Phương Tử Ngư, Diệp Hồng Tiên thậm chí Chu Chương đều đi hội nghị sơn môn lần này, hắn còn tưởng rằng từng đệ tử Linh Lung các đều được tham gia, lại không nghĩ là mình đã hiểu lầm.
"Vậy Tống huynh tới tìm ta là cần làm chuyện gì?" Từ Hàn lại hỏi.
"Từ huynh nói chi vậy, chẳng lẽ Tống mỗ ta không thể tìm Từ huynh tâm sự sao? Nhất định phải vì chuyện gì đó mới có thể tới?" Tống Nguyệt Minh có chút không vui.
Nhưng Từ Hàn lúc này lại híp mắt, cười ha hả nhìn gã mà không hề nói tiếp.
Tống Nguyệt Minh sao có thể chịu được ánh mắt như thế của Từ Hàn, gã rất nhanh tự giương cờ trắng.
"Người hiểu ta chỉ có Từ huynh." Thiếu niên này sắc mặt ửng đỏ gãi gãi đầu,"Kỳ thật ta đến đây tìm Từ huynh là vì chuyện đêm qua . . ."
"Chuyện đêm qua? Ngươi nói là chuyện Tư Không trưởng lão độ Thiên kiếp?" Từ Hàn hỏi.
"Ừ." Tống Nguyệt Minh khẽ gật đầu."Ta nghe người ta nói, hôm qua bởi vì liên quan đến chúng ta rút lui, để cho đạo tâm của Tư Không trưởng lão bất ổn, suýt nữa độ kiếp thất bại."
"Còn có thể nói như vậy?" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, hắn ngược lại lần đầu tiên nghe nói việc này.
"Ừ." Tống Nguyệt Minh lại gật đầu một cái, làm như có thật tiếp tục nói: "Nghe nói hôm qua cuối cùng vì không chịu rút lui mà lưu lại, đám người Đinh Cảnh Trình trưởng lão nảy sinh xung đột cùng Ninh chưởng giáo.