Chương 224: Thời thế thay đổi
(2) Cuối cùng Chung trưởng lão đứng ở bên Ninh chưởng giáo, mới để cho chúng ta rút lui khỏi."
"Vậy Tống huynh cảm thấy cử động lần này của Ninh chưởng giáo không thích đáng?" Từ Hàn hỏi, khóe miệng chợt vẽ ra một nụ cười.
Tống Nguyệt Minh biết rõ mặc dù niên kỷ Từ Hàn tương tự với gã, nhưng tầm mắt và tâm tư mạnh mẽ hơn rất nhiều so với mình, gã lần này tới cũng là thật tâm muốn thỉnh giáo, tất nhiên sẽ không giấu giếm chỗ nào."Tư Không trưởng lão bí quá hoá liều gọi thiên kiếp, làm như vậy là vì cơ nghiệp nghìn năm của Linh Lung các ta, chúng ta không thể giúp được ngài còn chưa tính, còn ở thời điểm nguy nan trước mắt kia tìm cách chạy trốn, thực không dám giấu giếm, trong đêm hôm qua mỗi lần ta nghĩ đến chỗ này, trong lòng lại cực kỳ bất an. Trước thấy thẹn với Tư Không trưởng lão, cũng có thẹn với sách Thánh hiền đã từng đọc."
"Nói như vậy, sao hôm qua Tống huynh cũng chạy?"
"Chạy." Tống Nguyệt Minh quát khẽ đáp lại, đầu của gã ngay lúc đó cũng thấp xuống, xem ra thật sự không thể quên đi chuyện này.
"Tại sao lại chạy?" Từ Hàn lại hỏi, nụ cười trên mặt càng lớn, trong nội tâm cũng cảm thấy trình độ cổ hủ của Tống Nguyệt Minh này quả thực tương xứng cùng những cổ giả kia. (cổ giả: độc giả cao tuổi)
"Sợ chết." Giọng nói của Tống Nguyệt Minh càng thấp hơn, dường như ý nghĩ sợ chết như vậy đối với gã mà nói là một chuyện rất mất mặt.
"Êm đẹp mà sống, tại sao phải đi chịu chết? Sợ chết, không phải chuyện thường tình sao?" Từ Hàn lông mày nhíu lại, lại hỏi lần nữa.
"Chuyện này không giống vậy." Tống Nguyệt Minh cực kỳ bất mãn với lời nói của Từ Hàn, gã ngẩng đầu, nghiêm trang nói : "Có câu là sinh cũng do ta muốn vậy. Nghĩa cũng do ta muốn vậy. Hai thứ không thể kiêm, người bỏ sinh mà lấy nghĩa. Đây là tiên hiền nói, làm sao có thể có sai."
"Vậy Tống huynh cảm thấy mình là người bất nghĩa ư?" Nếu đổi lại là người khác tranh luận chuyện này với Từ Hàn, hắn nói chung sẽ nhảy người lên đập nát đầu gỗ người nọ, nhưng hắn sớm đã quen thuộc tính tình của Tống Nguyệt Minh, bởi vậy cố gằng kiềm chế nói ra.
"Trước mặt sinh tử đại nghĩa, Tống mỗ. . . thực sự khiếp đảm một chút." Sắc mặt Tống Nguyệt Minh ngay lúc đó buồn bã, rất là ảo não.
"Tống huynh cảm thấy mình khiếp đảm, nhưng Từ mỗ lại có cách nhìn khác biệt, Tống huynh có sẵn lòng nghe một chút." Từ Hàn nhìn thiếu niên ảo não này, khẽ cười cười.
"Hả?" Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Từ Hàn.
"Chuyện Tư Không trưởng lão độ kiếp vốn là hung hiểm muôn phần, nếu lão cân nhắc chu đáo sẽ không nên gọi Thiên kiếp ở trên Trọng Củ Phong, đặt chúng đệ tử vào hiểm cảnh. Đây là thứ nhất."
"Thứ hai, Linh Lung các là đạo thống nghìn năm dựa vào không phải là người Địa Tiên nào đó, mà tính bằng đơn vị hàng nghìn đệ tử, mỗi một thời đại phấn đấu, nói cho cùng, đệ tử mới là căn cơ của Linh Lung các. Nếu chỉ vì một vị Địa Tiên mà đặt trên tính mạng mấy vạn đệ tử, cùng với nói là vì bảo trụ đạo thống Linh Lung các, chẳng bằng nói là vì bảo vệ thứ gọi là vinh quang tông môn đệ nhất thiên hạ. Cái gì nhẹ cái gì nặng giữa hai thứ, trong lòng Tống huynh tự có cân nhắc."
"Thứ ba, Tống huynh nói sinh tử cùng đại nghĩa, vậy Từ mỗ dám hỏi một câu, nếu như lúc ấy mấy vạn đệ tử lưu tại Trọng Củ Phong, không nói đến cuối cùng có trợ giúp hay không đối với Tư Không trưởng lão độ kiếp, thế nhưng so sánh sinh tử của một người với truyền thừa Linh Lung các, cuối cùng ai mới là đại nghĩa?"
Từ Hàn nói ba điểm này có thể nói là chu toàn, quả thực để cho Tống Nguyệt Minh không thể nào phản bác.
"Này. . . Từ huynh có ý là, tất cả hành động của Ninh chưởng giáo hôm qua cũng không có vấn đề?" Tống Nguyệt Minh có chút sững sờ mà hỏi.
"Đương nhiên." Từ Hàn khẽ gật đầu."Có lẽ Tư Không Bạch trưởng lão nghe được chuyện này, cũng chỉ có tán thưởng đối với Ninh chưởng giáo chứ không có nửa phần bất mãn."
Từ Hàn cực kỳ chắc chắc đáp lại, nhưng dưới đáy lòng lại âm thầm bổ sung một câu, nếu như Tư Không Bạch làm thật sự vì Linh Lung các này mà nói. . .
Sau khi nghe Từ Hàn nói xong một phen, tâm tình Tống Nguyệt Minh có chút trầm thấp rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp một tí.
Oanh!
Nhưng vào lúc này, một hồi tiếng nổ mạnh vang lên, cửa phòng tiểu hiên vào đó lúc bị người dùng một cước đá văng ra từ bên ngoài.
Chỉ thấy một vị nam tử eo đeo trường kiếm dẫn mấy cái bóng người từ cửa sân nối đuôi nhau mà vào.
Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh chưa từng lường trước dị trạng như vậy, liền lập tức đứng lên.
Đợi cho thấy rõ bộ dáng người đến, Tống Nguyệt Minh liền cực kỳ khó hiểu hỏi : "Lãng sư huynh đây là ý gì?"
Người đến này gọi là Lãng Triêu Sa, chính là vị đệ tử của Long Tòng Vân bị Ninh Trúc Mang phạt đến trên Đại Hoàn Phong diện bích suy nghĩ kia, cũng là nhân vật bài danh thứ ba bên trong đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong.
"Chấp Kiếm đường làm việc, nào có phần cho ngươi hỏi?" Lãng Triêu Sa hiển nhiên người đến bất thiện, y ngay lập tức lông mày nhíu lại, lạnh giọng nói ra, lập tức nhìn về phía Từ Hàn ở bên cạnh.
"Từ khách khanh đúng không, Tư Không trưởng lão cho mời, cùng ta đến Huyền Hà Phong một chuyến đi."
"Tư Không trưởng lão muốn gặp tại hạ, tại hạ đương nhiên không dám từ chối." Từ Hàn sắc mặt bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cửa phòng bị Lãng Triêu Sa dùng một cước đá văng kia, âm thanh tuy nhỏ nhưng đột nhiên trở nên âm lãnh."Nhưng Từ mỗ dù sao cũng là khách khanh do Ninh Chưởng giáo khâm điểm, Lãng huynh làm việc có phải quá mức ngang ngược chút hay không?"
"Ninh chưởng giáo? Ha ha."
Nhưng ai ngờ đối mặt việc Từ Hàn đưa ra lá cờ lớn Ninh Trúc Mang này, Lãng Triêu Sa trái lại cười lạnh một tiếng.
"Từ hôm nay trở đi, Linh Lung các đã không có cái thuyết pháp Ninh chưởng giáo này rồi."