Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 291: Người tốt (1)

Chương 291: Người tốt (1)



Minh Hạ thành là nhà nhỏ cách Trường An không quá tám mươi dặm.

Thành quách diện tích không lớn quá mười dặm, nhưng ỷ vào thiên thời địa lợi của Trường An, có thể kiếm chút tiền qua đường của thương nhân qua lại nên cũng coi như giàu có.

Lúc này, trong sân phủ Thái thú.

Lão Thái thú mặc quan bào màu lam, khom người, vẻ mặt lấy lòng.

"Thái úy đại nhân, đây là vài món ngon mà tiểu nhân cố ý lệnh hậu trù chuẩn bị cho ngài, xin từ từ thưởng thức."

Y nói như vậy, khóe mắt cực kỳ cẩn thận quan sát thiếu niên ngồi bên cạnh bàn đá.

Không ngờ một vị cực nhân thần như Phủ chủ Thiên Sách phủ, Thái úy Đại Chu lại trẻ tuổi như vậy.

Nhưng...

Cuối cùng cũng phải chết.

Y nghĩ như vậy, ý nịnh nọt trên mặt càng sâu.

Lăn lộn lăn lộn quan trường nhiều năm, y đã sớm quen với việc bề ngoài một vẻ, bên trong một vẻ.

"Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước, chư vị đại nhân xin từ từ dùng."

Thấy mình lấy lòng lại không nhân được một chút đáp lại của đối phương, vị lão Thái thú kia cũng không tiện tiếp tục dán mặt nóng của mình lên mông lạnh của Từ Hàn. Sau khi nói như vậy liền muốn rời đi.

Nhưng mới bước chân ra, ở bên đã có hai vị sĩ tốt mặc áo giáp màu trắng cản lại.

Lão Thái thú sửng sốt, nghiêng mắt nhìn về phía thiếu niên đang lẳng lặng nhắm thức ăn bên cạnh bàn đá kia,

"Thái úy đây là ý gì?"

Y ra vẻ nghi hoặc hỏi.

"Mộ An."

Từ Hàn ngồi trên bàn đá lại không để ý tới câu hỏi của y.

"Vâng? Phủ chủ có gì phân phó?"

Nam hài đeo đao kiếm tạo hình khoa trương sau lưng nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hàn.

"Lúc tới đây ta nhìn thấy góc phố có chỗ bán kẹo hồ lô, ngươi bảo Khả Khanh tỷ tỷ đi theo ngươi mua một ít để ăn trên đường."

Từ Hàn cười nói, đứa nhỏ Tô Mộ An tựa như có một loại chấp niệm đặc biệt với kẹo hồ lô, cực kỳ thích ăn.

"Thật sao?"

Đứa bé tâm tư đơn giản, nghe vậy lập tức vui vẻ, nhìn bộ dáng đã cực kỳ kích động.

"Đừng ăn nhiều, cẩn thận sâu răng."

Từ Hàn tức giận lườm gã một cái, dặn dò.

"Vâng."

Tô Mộ An nặng nề gật đầu, rồi lôi kéo Tần Khả Khanh ở bên nhảy nhót ra khỏi trạch viện này.

Mà chờ đến khi Tô Mộ An đi xa, Từ Hàn lúc này mới quay đầu nhìn về phía vị lão Thái thú kia, trên mặt hiện lên ý cười như gió xuân.

"Thái thú đại nhân đã lễ ngộ như thế, ta sao có thể hưởng một mình, đến, cùng ăn đi."

Từ Hàn cười tủm tỉm nói.

Khẩu phật tâm xà, trong nụ cười giấu đao.

Lão Thái thú không đọc bao nhiêu sách, chỉ dựa vào quan hệ thân thích với một vị đại nhân vật Trường Dạ ty xa đến bắn đại bác cũng không tới mà lăn lộn được một chức quan béo bở như vậy, nên y vắt hết óc cũng chỉ có thể nghĩ đến hai từ ngữ trau chuốt như vậy để hình dung nụ cười trên mặt Từ Hàn lúc này.

Y theo bản năng muốn từ chối, nhưng lời vừa đến bên miệng đã đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của hai vị giáp sĩ kia.

Lão Thái thú giật mình một cái, nghĩ đến tiểu thiếp trẻ tuổi mà mình với đưa vào cửa, bó lớn ngân phiếu để tiêu xài còn chưa kịp hưởng thụ nửa khắc, quả thực không thể bàn giao ra được.

Bởi vậy, y cứng rắn nuốt lời nói đến bên miệng trở về. Trên mặt hiện ra ý cười nịnh nọt kia lần nữa, một khuôn mặt mo già nua khô nẻ chen chúc thành một đoàn theo ý cười kia.

"Nếu Thái úy đại nhân có hứng thú như thế, lão hủ đương nhiên phải phụng bồi."

Lão Thái thú cắn răng một cái, ngồi xuống bên bàn đá, đưa tay nhấc bình rượu trước người lên rót đầy một chén, rồi háo hức đưa về phía Từ Hàn.

Nhưng ai ngờ Từ Hàn vào lúc đó lại vươn tay giữ lấy ly rượu lão Thái thú đưa tới.

"Thái úy đây là..."

Lão thái thú sửng sốt, còn chưa nói xong đã bị hắn cắt đứt.

"Ngài là trưởng bối, một chén này dù sao cũng phải do Từ mỗ kính người."

Trên mặt Từ Hàn vẫn hiện đầy ý cười tươi sáng như cũ, nhưng loại ý cười này lại làm cho đáy lòng lão Thái thú lộp bộp, thoáng sinh ra một cỗ dự cảm không lành.

Nhưng tu vi thân thể của Từ Hàn đã đạt tới Tử Tiêu cảnh, lực lượng kia kinh người như thế nào? Khoảng chừng mạnh cỡ trăm quân, khi một tay kia ấn xuống, dù trong lòng lão Thái thú có ngàn vạn lần không tình nguyện thì cũng chỉ có thể ngồi trở về.

"Tại hạ nhận lệnh của bệ hạ, dẫn binh đi trấn thủ biên quan ở Đại Hoàng thành, cho nên còn phải dựa vào lão Thái thú phối hợp a."

Từ Hàn nói xong, lại giơ chén rượu trong tay lên cao, kính với lão Thái thú kia.

"Tại hạ không biết... Thái úy đại nhân, muốn lão hủ phối hợp... như thế nào."

Lão Thái thú kia cực kỳ cẩn thận hỏi, chén rượu trong tay cũng chậm chạp không dám uống xuống.

"Đơn giản chỉ là tiền lương binh mã mà thôi."

Từ Hàn nhẹ nhàng nói, rượu trong chén bị hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Nào ngờ Thái thú kia nghe vậy lập tức biến sắc, liên tục xua tay.

"Minh Hạ thành của lão hủ cũng không thể sánh bằng Trường An, chỉ có mấy trăm người binh lính được huấn luyện, cũng chỉ vì chống lại giặc cỏ sơn tặc thông thường hoặc là phòng ngự nghiêm ngặt bạo loạn trong thành, nếu như bị Thái úy đại nhân mang đi, vậy Minh Hạ thành ta chẳng phải sẽ rơi vào nguy hiểm, ta làm sao bảo toàn cho an nguy của dân chúng trong thành?"

Lão thái thú nói như vậy, vẻ mặt cực kỳ khó xử, tựa như thật sự cân nhắc vì dân chúng dưới quyền cai trị của mình.

Từ Hàn lúc đó nhíu nhíu mày, trầm giọng buồn rầu nói:

"Như vậy a."

"Đúng vậy, lão hủ dù có lòng nhưng lực lại không đủ."

Thấy Từ Hàn dường như bị mình hù dọa, lão Thái thú kia liên tục phụ họa.

Nhưng Từ Hàn khi đó quay đầu nhìn về phía một nam tử trung niên mặc áo bào đỏ, khuôn mặt kiên nghị bất động thanh sắc hỏi:

"Nghiêm tiên sinh, là như vậy sao?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch