Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 292: Người tốt (2)

Chương 292: Người tốt (2)



Nam tử trung niên kia cực kỳ khôi ngô, một bộ áo công khanh bào đỏ rơi vào trên người gã, có vẻ ít nhiều có chút nghiêm trang.

Nhưng trang phục quái dị của gã lại không làm cho Thái thú kia sinh ra chút ý cười nhạo, sau khi thấy rõ dung mạo đối phương, trong lòng lão Thái thú chấn động, kinh hô:

"Nghiêm Liên Lâu?"

Nam tử trung niên nghe vậy, nhìn lão Thái thú một cái, nhếch miệng cười, lộ ra răng cửa vàng ố."Chính là tại hạ."

Nghiêm Liên Lâu, một trong ba ngàn công khanh của Thiên Sách phủ, người chấp chưởng mạng lưới tình báo của tổ chức này, phàm là chuyện phát sinh ở Đại Chu, có rất ít việc mà gã không biết. Đương nhiên đây là chuyện Thiên Sách phủ ở thời kỳ đỉnh cao năm đó, hiện giờ mạng lưới tình báo dưới tay Nghiêm Liên Lâu sớm đã bởi vì các loại lý do mà không ngừng co rút lại, song mấy năm nay mặc dù gã trốn ở trấn nhỏ xa xôi không ra khỏi nhà, nhưng chưa bao giờ ngừng tổng hợp các loại tình báo khắp nơi.

Mặc dù không thể nào kỹ càng được như trước kia, nhưng vẫn có thể rõ ràng một Thái thú như gã.

Tên Thái thú này mặc dù chưa từng gặp Nghiêm Liên Lâu, nhưng dù sao cũng đã từng nghe nói đại danh của gã, hơn nữa gã đi theo bên cạnh Phủ chủ Thiên Sách, bởi vậy chỉ cần thoáng cái đã đoán ra. Mà sau khi được gã thừa nhận, sắc mặt vị Thái thú này lập tức tái nhợt vài phần.

"Sao vậy? Thái thú có muốn tiếp tục kiên trì không?"

Từ Hàn thấy bộ dáng của y như vậy, ý cười trên mặt càng sâu hơn vài phần. Hắn nhẹ nhàng hỏi, thanh tuyến lạnh như băng, như tuyết bay ở Bắc địa.

Thái thú kia nghe vậy cắn răng trầm tư một hồi lâu, nhưng cuối cùng lại không thể dứt bỏ những sản nghiệp mà y không dễ dàng kiếm được. Huống chi đã sớm có bồ câu truyền tin tới về mục đích đám người Từ Hàn lần này, bọn họ chẳng qua chỉ là con rơi của triều đình. Lão Thái thú sao có thể sẵn lòng dốc hết tâm huyết của mình vào người như vậy. Bởi vậy sau khi trầm mặc hồi lâu, y trầm giọng nói:

"Không phải lão hủ không muốn, thật sự..."

Loảng xoảng!

Lời của y vừa mới ra khỏi miệng, Từ Hàn chợt đứng người lên, chỉ thấy thiếu niên kia vung tay áo lên, bàn thức ăn phong phú chợt ầm ầm rơi xuống đất, bể nát bấy, sau đó tay hắn vươn ra cầm lấy tay vị Thái thú kia, ấn lên trên bàn đá.

"Nghiêm tiên sinh nói đi."

Hắn lạnh giọng nói, như có sát ý thực chất trào ra quanh người hắn, mà tay áo kia lại càng hiện ra một đạo hàn quang, một thanh dao găm chợt được hắn nắm trong tay.

Lão Thái thú thấy bộ dạng của Từ Hàn không giống hù dọa người khác, lập tức luống cuống. Y liên tục nói:

"Thái úy đại nhân, ngài muốn làm cái gì vậy?"

Từ Hàn cũng không để ý tới, mà quay đầu nhìn về phía vị Nghiêm Liên Lâu dáng người khôi ngô kia.

"Tháng 9 năm Thái Nguyên thứ bảy, Cố Lưu Hương nhậm chức Thái thú Minh Hạ thành, tăng thuế má thêm ba phần, thuế cống lên triều đình lấy danh nghĩa hạn hán mà giảm bớt ba phần, hành động này thu được hai vạn ba ngàn ngân lượng, nạp vào túi riêng."

Nghiêm Liên Lâu nghe vậy, lúc đó thản nhiên nói.

Lời này vừa dứt, đã thấy dao găm trong tay Từ Hàn xẹt qua một đường hàn quang, một tiếng kêu thảm thiết như giết heo từ trong phủ Thái thú truyền ra, ngón tay cái tay phải tên Thái thú kia bị Từ Hàn ấn lại đã rụng ra, máu tươi đỏ thẫm cuồn cuộn tuôn trào, trong nháy mắt xâm nhiễm toàn bộ bàn đá.

"Tiếp tục."

Sắc mặt Từ Hàn lại không hề thay đổi chút nào, tựa như bày ra trước mặt hắn hiện tại là một con gà, vịt.

"Tháng ba năm Thái Nguyên thứ chín, bão tuyết, triều đình..."

Thanh âm trầm thấp của Nghiêm Liên Lâu lại vang lên, rơi vào trong tai lão Thái thú lại âm trầm đáng sợ như Diêm La đòi mạng.

"Tám trăm! Tám trăm sĩ tốt! Lão hủ nguyện cung cấp tám trăm sĩ tốt cho Thái úy."

Tên Thái thú kia lúc đó căn bản bất chấp vết thương đầm đìa trên tay mình, y cao giọng nói, trên mặt đã không còn nửa phần huyết sắc. Hiển nhiên đã bị hành động tàn nhẫn của Từ Hàn dọa vỡ lá gan.

Nhưng Từ Hàn nghe vậy lại sững sờ nhìn lão Thái thú một cái, lập tức nói:

"Đọc tiếp!"

"Tháng ba năm Thái Nguyên thứ chín, bão tuyết, triều đình phát ra ba vạn thạch lương thảo cứu trợ thiên tai, dân bị nạn được phát tổng cộng 13. 000 thạch, còn lại không biết tung tích."

Thanh âm Nghiêm Liên Lâu lại vang lên.

Sau đó trong phủ Thái thú lại có thêm một hồi kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Lúc này đây ngón giữa của lão Thái thú rơi xuống đất.

"Từ mỗ cũng không phải loại người có kiên nhẫn, lần tiếp chính là toàn bộ cánh tay Thái thú đại nhân rồi." Từ Hàn trầm giọng nhìn lão nhân gần như muốn hôn mê ở trong cảm giác đau đớn cực lớn này, nói như vậy.

"Một ngàn tám... tám trăm sĩ tốt, ba vạn thạch... lương thảo..."

Tên Thái thú kia giờ phút này nào dám còn có một chút lá gan mặc cả với Từ Hàn, y cực kỳ bạc nhược nói, sắc mặt trắng bệch vô cùng, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Từ Hàn nghe vậy, trên khuôn mặt âm lãnh kia rốt cuộc hiện ra một nụ cười.

"Nếu Thái thú làm thế sớm một chút, cần gì phải chịu nỗi khổ da thịt."

Hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ, dường như trong lòng hắn cũng rất không nỡ khi làm việc như thế.

Chợt, hắn buông tay đang đè Thái thú ra, rung chủy thủ trong tay một cái khiến vết máu trên đó rơi đi, hắn đứng lên:

"Ngày mai ta muốn nhìn thấy mấy thứ này đặt ở cửa thành, nếu không, Thái thú hẳn biết hậu quả như thế nào chứ?"

Hắn nói xong câu này rồi lập tức xoay người lại, cũng không quay đầu dẫn mọi người đi ra khỏi phủ Thái thú.

Khi đó, Tần Khả Khanh và Tô Mộ An đi mua kẹo hồ lô cũng vừa vặn trở về.

"Phủ chủ, ngươi nếm thử, thật ngọt!" Tô Mộ An ăn tới miệng bám đầy đường, khi thấy Từ Hàn lập tức vung tay đưa ra một chuỗi.

Từ Hàn mỉm cười, nhận lấy chuỗi kẹo hồ lô, cắn một miếng,

"Ừ, thật ngọt."

"Đó cũng không phải, bản lĩnh chọn kẹo hồ lô của Tô Mộ An ta cũng không phải là hư danh."

Cậu bé được dịp khoa trương vỗ vỗ ngực cực kỳ kiêu ngạo nói.

Từ Hàn thì đưa tay nắm tay gã, đi ra ngoài cửa phủ.

Đoàn người dần dần đi xa, nhưng tiếng nói chuyện của bọn họ còn từ xa truyền đến.

"Phủ chủ, hôm nay chúng ta không ở nơi này sao?"

"Không được."

"Tại sao?"

"Thái thú lão gia gia muốn chuẩn bị đồ cho chúng ta, chúng ta không tiện quấy rầy bọn họ."

"Cái gì? Là binh mã và lương thảo dùng để đánh giặc sao?"

"Ừm."

"Thật sao? Thái thú gia gia kia thật sự là người tốt a."

"Ừm, đúng là người tốt."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch