Trần quốc cũng không rộng lớn, tính ra đại khái cũng chỉ ngang bằng ba châu Đại Chu, càng không thể so sánh với Đại Hạ hùng vĩ phương bắc.
Nhưng cho dù là mảnh đất chật hẹp như Linh Lung các thì cũng có người tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, huống chi là Trần quốc?
Trần Đình Trụ sắp chết.
Vị quân vương nửa đời trước hùng tài vĩ lược, nửa đời sau trầm mê tửu sắc an phận một góc rốt cục đi đến đường cùng trong đời.
Sư tử đực sắp chết, đương nhiên là một chuyện rất đáng tiếc.
Nhưng đám sư tử con lại không dành chút thời gian bi thương nào cho nó, bọn chúng đã tự mình mưu tính, mài đao sắc lẽm chuẩn bị tiếp nhận ngai vàng tượng trưng cho quyền lợi vô thượng kia.
Chỉ đợi con sư tử đực kia trút hơi thở cuối cùng, đám sư tử con sẽ dùng nanh vuốt sắc bén gặm nhấm thân thể của nó.
Tàn nhẫn, bi thương gần như là tình cảnh của mỗi vị vua trong những năm cuối đời.
Trần Huyền Cơ chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ trở thành một trong những sư tử con này, nhưng cuối cùng hắn đã trở về.
Là con trai duy nhất của hoàng hậu Mông Vũ, với tư cách là Thất hoàng tử Trần quốc, hắn mang theo mười vạn Hổ Lang kỵ trong tay Bình Tây vương hùng hổ trở về đô thành Kim Lăng của Trần quốc!
Toàn bộ Kim Lăng khi đó gió mây nổi lên bốn phía, những hoàng tử còn muốn mượn sức Bình Tây vương đều trợn tròn mắt, Mông gia lắc mình biến thành đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của bọn họ.
Biến cố như vậy làm cho mọi người luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời dòng nước ngầm bắt đầu khởi động trong thành Kim Lăng. ...
"Thế nào rồi, đã thăm dò được chưa?" Trong phủ Bình Tây vương, nam tử trung niên mặc cẩm bào màu lam sắc mặt cương nghị, mày kiếm mắt sáng ngồi cao ở giữa chính điện, bên cạnh Mông Lương mặc áo bào màu xám phổ thông cùng Trần Huyền Cơ mặc một thân y phục màu trắng tóc bạc ngồi đối diện nhau.
Một vị nam tử mặc giáp trụ khom người trong phủ, cúi đầu nói.
"Ngoại trừ Thái tử và Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, chín vị hoàng tử còn lại đều không muốn tham dự việc này, nhưng sau lưng Thái tử và Tam hoàng tử đều do các Quân hầu âm thầm ủng hộ, nhất là Thái tử dường như thoáng còn có trợ giúp từ triều Đại Hạ. Về phần Tứ hoàng tử..." Người nọ nói đến đây hơi chần chờ, tựa như có chút băn khoăn.
"Sao vậy? Còn điều gì nữa không thể nói với ta ư?"
Mông Khắc mặc cẩm bào màu lam khi đó nhướng mày, cực kỳ không vui hỏi.
"Không phải, Vương gia hiểu lầm rồi."
Người nọ nghe vậy vội vàng nói:
"Sau lưng Tứ hoàng tử chỉ có mấy vị triều thần ủng hộ, nhưng có khả năng điều động lực lượng quả thật lại đứng đầu rất nhiều hoàng tử. Mà người ủng hộ lớn nhất sau lưng hắn, dường như là một thế lực giang hồ..."
"Thế lực giang hồ? Tông môn lớn nhất Đại Trần chính là sư môn Ly Sơn Kiếm tông ta, còn không dám nói có thể tham dự tranh đoạt Hoàng quyền, lúc này sao lại xuất hiện một con quái vật khổng lồ có năng lực như vậy?"
Mông Lương ở một bên nghe vậy nhướng mày, hiển nhiên cực kỳ hoài nghi đối với lời nói của nam tử này.
"Thế lực giang hồ hình như không phải đến từ Trần quốc, mà là Đại Chu."
Nam nhân cung kính nói.
"Đại Chu?"
Mông Lương nhíu nhíu mày, chuyến đi Đại Chu này của gã coi như đã kiến thức được các tông môn nơi đó, nếu nói tông môn có danh xưng đệ nhất là Linh Lung khí thế hoành tráng, mạnh hơn không ít so với Ly Sơn Kiếm tông, nhưng muốn nói Linh Lung các này có thể tham dự cuộc tranh chấp đoạt vị ở Trần quốc, vậy thì không khỏi quá không thực tế một chút.
"Sâm La điện."
Nhưng ngay lúc Mông Lương âm thầm nghi hoặc, Trần Huyền Cơ im lặng ở một bên lại đột nhiên phun ra ba chữ như vậy.
"Làm sao điện hạ biết?"
Nam nhân nửa quỳ ở cửa phủ nghe vậy sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc nhìn Trần Huyền Cơ.
"Điện Sâm La? Nó là gì?"
Mông Khắc trên đài cao nhíu mày, cũng không có quá nhiều hiểu biết đối với Sâm La điện bỗng nhiên xông ra này.
"Một cơ quan tương tự tình báo và sát thủ ở Đại Chu, mấy năm nay bỗng nhiên lớn mạnh, nuốt sạch khói trắng, đan xen khó gỡ ở các quận thuộc triều Đại Chu, dường như còn có không ít liên hệ với Trường Dạ ty."
Trần Huyền Cơ khi đó cất tiếng nói, nhưng hắn kỳ thật cũng không biết nhiều đối với tổ chức thần bí kia.
Mông Lương ở một bên nghe đến đó, trong lòng lộp bộp,
Gã chợt nhớ tới vị thiếu nữ mắt tím đi theo vị sư phụ tiện nghi của mình kia dường như chính là người nắm quyền ở Sâm La điện. Trong lòng gã khẽ động, đang muốn nói gì đó, nhưng lúc này Mông Khắc trên đài cao lại phất phất tay.
"Hừ, Trường Dạ ty cũng tốt, Sâm La điện cũng được, Hổ Lang kỵ của ta đạp phá đại mộng xuân thu mở rộng lãnh thổ của Lý Du Lâm, cũng chém được yêu ma quỷ quái cố lộng quyền hư."
Khi đó thân hình vị Bình Tây vương chìm nổi nhiều năm ở Trần quốc này chấn động, một cỗ khí thế bá đạo mênh mông tuôn ra, cũng làm cho Mông Lương đang còn muốn nhiều lời theo bản năng thu tiếng lại.
Trong phủ Bình Tây vương đột nhiên trầm mặc xuống, chỉ có vị Trần Huyền Cơ áo trắng tóc bạc kia nhẹ nhàng liếc nhìn nam nhân trên đài cao một cái.
Mông Khắc mới chỉ trung niên nhưng khí thế quanh người đã sớm hùng hậu vượt qua võ giả Đại Diễn cảnh tầm thường, chỉ là chức Bình Tây vương cỏn con này thật sự có thể thỏa mãn hùng tâm vị cữu cữu này của mình sao?
Hắn âm thầm nghĩ, trong lòng trầm xuống nhưng trên mặt lại không chút biến hóa. ...
Thừa Đỉnh trấn nằm ở phía sau Đại Hoàng thành, cách Đại Hoàng thành không quá trăm dặm.
Nơi này không thể tính là phồn hoa, ở Lương châu thành cao trấn mạnh dày đặc này, Thừa Đỉnh trấn chỉ là một chỗ cực kỳ khiêm tốn trong đó.
Nhưng Thừa Đỉnh trấn đêm nay lại cực kỳ náo nhiệt.
Trên mặt đất bằng phẳng bên ngoài trấn nhỏ, lửa trại đang vượng, xua đuổi bóng đêm, có một mảnh quân doanh rậm rạp như không nhìn thấy được điểm cuối, có sĩ tốt đang tuần tra qua lại vang lên âm thanh giáp trụ va chạm, đao kích trong tay ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Dân chúng Thừa Đỉnh trấn chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, cho nên tối nay rốt cuộc không cách nào ngủ được.
Đương nhiên người mất ngủ cũng không chỉ có bọn họ.
Từ Hàn mặc áo xám ôm Huyền nhi, dạo bước bên ngoài quân doanh.
Mới đến chỗ lạ, mèo yêu dạo chơi hoang dã nửa ngày lên cơn buồn ngủ, yên tĩnh nằm trong ngực Từ Hàn, híp mắt ngủ say, cổ họng không ngừng phát ra tiếng "ùng ục". Huyền nhi dường như rất thích phát ra thanh âm như vậy khi ngủ, Từ Hàn cũng không biết do mèo trên thế gian đều là như thế, hay chỉ một riêng Huyền nhi nhà mình.
Từ khi ra khỏi Trường An đã hơn mười bảy ngày, mười bảy ngày này, bọn họ đã tới khoảng chừng mười bảy tòa thành trì, binh mã trong tay từ bảy trăm quân Thiên Sách phủ hóa thành ba vạn đại quân mênh mông trước mắt, lương thảo thu được cũng cực kỳ phong phú.
Đương nhiên ba vạn quân so với số lượng quân địch sắp phải đối mặt ở Đại Hoàng thành, vẫn là hạt cát trong sa mạc.