Từ Hàn nghĩ tới đây, không khỏi quay đầu nhìn doanh trướng kia.
Tạm thời ôm chân Phật gom đủ ba vạn người, so sánh với quân Thiên Sách phủ ít nhất Tam Nguyên cảnh, nói là vớ va vớ vẩn đều đã có chút nâng đỡ ba vạn sĩ tốt từ các thành trấn cướp được này .
Tu vi của bọn họ đại khái đều chỉ mới tu hành Bảo Bình cảnh lúc ban đầu hoặc là Đan Dương cảnh, Từ Hàn không rõ đến tột cùng do nhãn lực của mình quá cao hay là sĩ tốt tầm thường đều có tu vi như vậy, nhưng nói thật ba vạn người này thực sự cũng không làm cho hắn hài lòng.
Hắn mặc dù không hiểu hành quân đánh giặc, nhưng hiểu được chuyện hành ngũ chú ý nhất chính là một lệnh cấm.
Hiển nhiên ba vạn người này cũng không có giác ngộ như vậy, thậm chí mấy ngày nay còn không ngừng có chuyện chạy trốn phát sinh.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Hàn trầm xuống, không kìm được thở dài thật sâu.
Hành động này lại không cẩn thận kinh động mèo yêu vốn đã ngủ say trong ngực, khi đó gia hỏa kia mở to con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng Từ Hàn, dường như đang nghi hoặc đến tột cùng là chuyện gì khiến hắn phiền não như thế, song cái đầu nhỏ của nó rốt cuộc nghĩ không ra những chuyện này, chỉ có thể nhẹ nhàng nhảy lên vai Từ Hàn, dùng đầu không ngừng cọ cọ cổ hắn, dùng chuyện này để an ủi.
"Được rồi, không sao đâu."
Từ Hàn bị nó làm cho có chút ngứa ngáy, vội vàng cười trấn an nói.
"Nghe nói Mục Cực đã mang theo ba mươi vạn đại quân binh lâm Đại Hoàng thành, xem ra ngày mai chúng ta phải nhanh chóng khởi hành tới đó."
Đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến một giọng nói lanh lảnh.
Từ Hàn sửng sốt, đảo mắt nhìn lại đã thấy Chu Chương mặc áo trắng đứng ở phía sau hắn từ lúc nào.
"Chu huynh đã trễ như vậy còn chưa ngủ a?"
Vẻ mặt Từ Hàn giãn ra một chút, hỏi như vậy.
"Không ngủ được a!"
Chu Chương chậm rãi đi tới bên cạnh Từ Hàn, nhìn thoáng qua doanh trướng của ba vạn sĩ tốt,
"Làm sao ngủ được..."
Từ Hàn nghe ra vẻ nặng nề trong lời nói của Chu Chương, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta nghe nói hành động này của Mục Cực là báo thù mối thù Mục gia diệt môn năm đó, dường như sớm đã nói ra, chỉ cần tính mạng của Chúc Hiền và Hoàng đế..."
Chu Chương nghe vậy, nghiêng mắt nhìn Từ Hàn một cái, tựa như thấy được một số thứ cực kỳ thú vị, gã chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
"Từ huynh đang muốn thăm dò Chu mỗ?"
Từ Hàn sửng sốt, chợt lắc đầu.
"Không tính là thăm dò, chỉ là tò mò, chẳng lẽ Chu huynh không hận Chúc Hiền, còn có vị kia sao?"
Lời này nghiễm nhiên đã làm rõ ràng rất nhiều chuyện.
Chu Chương biết mình không thể lừa được Từ Hàn, gã cũng không giải thích nhiều mà chỉ cười rạng rỡ, rồi nói:
"Nỗi đau diệt tộc há có thể không hận?"
"Vậy Chu huynh còn muốn đi thủ Đại Hoàng thành cùng chúng ta?"
Từ Hàn khó hiểu.
Ý cười trên mặt Chu Chương càng sâu.
"Từ huynh cho rằng quân Hạ ngoài Đại Hoàng thành cộng thêm phản quân của Bắc Cương vương đã có tổng cộng khoảng chừng bảy mươi vạn, nhưng vì sao lại chỉ có ba mươi vạn đại quân hãm thành?"
Từ Hàn nghe vậy, lắc đầu.
"Thiên hạ đều biết Đại Hoàng thành bị phá, Đại Chu sẽ lâm vào nguy hiểm, nhưng Hầu vương Châu mục các lộ lại thu binh không phát? Chúc Hiền còn không chút hoang mang ngồi cao ở Trường An?"
Chu Chương lại hỏi.
Từ Hàn đương nhiên chỉ có thể lắc đầu lần nữa.
"Chúc Hiền có thể nắm giữ triều đình nhiều năm như vậy, ngoại trừ âm mưu quỷ kế, còn có Trường Dạ ty dưới tay hắn."
"Ừ?"
Từ Hàn ngẩn người, hắn đương nhiên biết Trường Dạ ty dưới tay Chúc Hiền chính là con quái vật khổng lồ một tay che trời Đại Chu hiện giờ, lại không hiểu được việc này có liên quan gì đến nguy hiểm của Đại Hoàng thành?
"Trường Dạ ty chia làm bốn bộ Thang Lang, Thương Long, Bạch Phượng, Thanh Hồ."
"Bốn bộ có mỗi chức vụ riêng, Thanh Hồ chính là nơi tụ tập mưu sĩ của Trường Dạ ty, trong đó ngự sử Thanh Hồ bộ Huyền La thần cơ diệu toán, tương truyền từng bái môn hạ Vô Thượng chân nhân Thái Âm cung."
"Bạch Phượng bộ chính là cơ quan tình báo của Trường Dạ ty, ngự sử Bạch Phượng bộ Nhiễm Thanh Y mặc dù là một nữ lưu, nhưng xuất thân lại cực kỳ thần bí, chuyện thiên hạ này hiếm khi có thể giấu được tai mắt của nàng."
"Về phần Tham Lang bộ, nói đến vị Công Tôn Minh ở đại luận đạo kia thì hiển nhiên Từ huynh cũng có ấn tượng sâu sắc. Tham Lang bộ mà hắn chấp chưởng không hơn một ngàn người, được coi là bộ có số lượng ít nhất trong bốn bộ, nhưng lại là một bộ mà người trong thiên hạ e ngại nhất. Bên ngoài vì Trường Dạ ty nhanh chóng điều tra vụ án, nhưng hễ là những thứ không thể nhìn thấy đều do bộ phận này làm việc, mọi người trong bộ đều là sát thủ ám sát số một số hai."
"Thương Long bộ cuối cùng..."
Chu Chương nói đến đây lại dừng một chút, mới nói lần nữa:
"Ngự sử Tiết Tần Quan, tay cầm hai mươi lăm vạn Thương Long quân, có thể nói là lực lượng tinh nhuệ nhất Đại Chu, cũng không hề kém so với quân Thiên Sách phủ."
Từ Hàn nghe đến đó lại nhướng mày, dường như đã nghĩ thông suốt một chút.
"Mọi người trong thiên hạ đều hiểu tâm tư Chúc Hiền, vị Lâm Thủ ở Đại Hoàng thành có thể nói là thanh kiếm cuối cùng coi như nghe lời trong tay hoàng tộc. Lâm Thủ vừa chết, các Vương hầu tất nhiên đều sẽ quay lưng, đến lúc đó số mệnh Đại Chu sụp đổ, Chúc Hiền tự nhiên có thể đạt được mục đích của mình, sau đó hắn lại điều Thương Long quân tới, xử lý quân Mục gia và Lâm Thủ vốn đã liều mạng tới cá chết lưới rách, một hòn đá ném trúng ba con chim, ngươi nói tính toán tốt như vậy bày ra ở nơi đó, hắn sao có thể có một chút bối rối?"
"Về phần vị Thôi đại quốc trụ kia, hắn ư, đáy lòng trái lại có rất nhiều bá nghiệp, nhưng hảo mưu vô đoạn. Không dám đụng vào tảng đá vừa thối vừa cứng như Lâm Thủ, cho rằng để cho Mục Cực công Đại Hoàng thành là tính toán hay khi xua hổ nuốt sói, lại không biết những thứ này đã sớm rơi vào trong ý muốn của Chúc Hiền."
Chu Chương nói đến đây lại thở dài một tiếng.
"Nói cho cùng, kỳ thật người trong thiên hạ đều đang chờ, chờ vị Lâm lão tướng quân kia chết đi."
Từ Hàn nghe vậy trầm mắt nhìn về phía tòa thành lớn hoành tráng xa xa, hắn chưa từng gặp Lâm Thủ, nhưng một vị lão tướng quân đã gần tám mươi tuổi, mang theo mười vạn đại quân đứng ở trên hòn đảo cô độc, ở bên ngoài có hổ sói rình rập, chỉ là ngẫm lại cảnh tượng như vậy, Từ Hàn cũng thầm cảm thấy trong lòng nặng nề.
"Cho nên thứ khiến ta muốn giúp không phải là Chúc đại thủ tọa, cũng không phải Hoàng đế lão nhi Vũ Văn Gia."
"Ta muốn giúp chính là Đại Hoàng thành, là Lâm Thủ ở chỗ đó, là trăm vạn bách tính phía sau ngài..."
"Là sơn hà cẩm tú mà Mục gia ta đã suốt đời canh giữ..."