Lý Du Lâm đang chờ, chờ Lâm Thủ đánh vỡ mộng đẹp của phụ vương y năm đó chết đi.
Chúc Hiền cũng đang chờ, chờ lưỡi dao sắc bén cuối cùng trong tay Hoàng tộc vỡ nát.
Đám Phiên vương Châu mục cũng đang chờ đợi, chờ long vận Đại Chu vỡ vụn thì mới có thể cầm vũ khí nổi dậy.
Người trong thiên hạ dường như đều đang ngóng trông Lâm Thủ chết đi.
Lâm Ngự Quốc hiểu rất rõ điểm này.
Gã leo lên Đại Hoàng thành lửa hiệu đang vượng, lửa hiệu kia đã đốt khoảng chừng một tháng, đám vương tôn quý tộc ở Trường An, đám Phiên vương Châu mục của các châu cho dù có mù, cũng nên ngửi thấy mùi khói báo động gay mũi này.
Nhưng Đại Hoàng thành ngoại trừ hai vạn tàn tốt rải rác, còn không thể đợi thứ gì khác.
Gã nhìn quân đội chi chít giống như châu chấu bên ngoài quan, lông mày nhíu thật sâu.
Đại Hoàng thành quả thật thành dày tường cao, dễ thủ khó công, năm đó cũng sáng lập ra kỳ tích dùng mười vạn tàn quân giữ lấy năm mươi vạn đại quân triều Hạ khoảng chừng ba tháng.
Nhưng khi đó có quân Mục gia, có mười vạn đại kích sĩ của Triệu Chử, chỉ cần thủ ba tháng đã có thể giải trừ nguy cơ của Đại Hoàng thành.
Còn bây giờ thì sao? Đã từng là đồng minh giờ thành địch nhân, khắp nơi ngoài Đại Hoàng thành đều địch, dù cho có thủ được ba tháng, thứ chờ bọn họ là tháng thứ tư, tháng thứ năm, miên man vô thời hạn...
Hoặc là bọn họ có thể ký thác hy vọng vị Chúc đại thủ tọa kia chợt đại phát từ bi, phái Thương Long quân cứu bọn họ, thế nhưng hy vọng xa vời như vậy nói đến cùng có gì khác biệt với lời nói không có căn cứ?
Trong hàng ngũ bên ngoài quan chợt phát ra từng hồi tiếng ồn ào, Lâm Ngự Quốc đứng ở trên đầu thành nhướng mày, trầm mắt nhìn lại.
Chỉ thấy đầu người đen nghịt lùi sang hai bên, một vị nam tử mặc y phục màu trắng ngồi trên ghế gỗ bị hộ vệ đẩy tới từ trong con đường vừa được mọi người vừa mới tách ra.
Nam tử kia tầm trên dưới bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng tầm thường, chỉ có tròng mắt kia lại không chút gợn sóng sợ hãi, mà dáng vẻ lại nặng nề tựa như lão nhân gần đất xa trời.
Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt y, nhưng chỉ lần đầu tiên thì Lâm Ngự Quốc đã nhận ra nam nhân kia.
"Mục Cực!"
Con ngươi trong mắt gã đột nhiên mở to,
Trực tiếp nhìn chằm chằm vào bóng người đang chậm rãi bị đẩy ra khỏi đám người.
Mà khi đó nam nhân kia dường như cũng cảm nhận được, y chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng xuyên thẳng qua tường thành cao mấy chục trượng, rơi vào trên người Lâm Ngự Quốc.
"Lâm Thủ đâu?"
Miệng nam nhân hơi mở ra, thanh âm không lớn nhưng lại truyền rõ ràng vào trong tai Lâm Ngự Quốc.
Thân thể gã chấn động, không hiểu sao gã sinh ra một cỗ hơi lạnh khi ở trước mặt nam nhân này.
Nam nhân kia giống như quỷ mị trong đêm tối, vẻn vẹn chỉ ngồi ở chỗ đó cũng đủ để cho người ta một loại áp bách đáng sợ khó có thể nói thành lời.
Nhưng gã dù sao cũng là cháu trai của Lâm Thủ, gã nhanh chóng cắn răng tránh thoát dạng ác cảm như vậy.
"Một tên tướng làm phản thông đồng với địch, hạng người không biết xấu hổ mà cũng triệu hoán đại danh tướng quân ta?"
Lâm Ngự Quốc trầm giọng quát, gã vận dụng chân nguyên quanh thân khi phát ra tiếng quát này, có thể nói tiếng như lôi đình, khí thế hùng hổ.
Nhưng nam nhân bên ngoài quan thì vẻ mặt lại không đổi sắc.
"Ngươi là Lâm Ngự Quốc? Không tệ, tuổi còn trẻ đã có tu vi Thiên Thú cảnh, rất có phong thái của gia gia ngươi."
Mục Cực cảm thán nói, lời khen xuất phát từ bản tâm, cũng không lộ ra chút hư tình nào.
Thái độ sóng êm gió lặng của y làm cho Lâm Ngự Quốc hùng hổ ở trước mặt y càng giống như một con mèo hoang khi đối mặt với sư tử chân chính, trong lòng run sợ phô trương thanh thế.
Lâm Ngự Quốc nhíu mày càng sâu.
Gã quả thực không thích thái độ của Mục Cực như vậy, điều này làm cho gã cảm thấy tất cả hành động của mình ở trước mặt y đều ngây thơ buồn cười như một đứa trẻ. Mà trên thực tế gã đã hơn ba mươi tuổi, cũng không nhỏ hơn mấy tuổi so với Mục Cực.
"Bảo Lâm Thủ ra gặp đi. Lại nói tiếp, ta cùng hắn đã nhiều năm không gặp nhau."
Thanh âm của Mục Cực lại vang lên, ngữ khí kia so với nói đang gọi chiến giữa địch nhân song phương, chẳng bằng là một vị trưởng giả đang an ủi hậu bối khóc lóc om sòm.
Ngữ khí như vậy làm cho Lâm Ngự Quốc cảm thấy nhục nhã vô cùng.
"Ngươi!"
Gã hét lớn một tiếng, đang muốn nói gì đó.
"Ngự Quốc."
Nhưng đúng lúc này, phía sau lại vang lên một tiếng gọi khẽ.
Lâm Ngự Quốc sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Thủ vốn nên nằm ở giường bệnh đã đi tới đầu thành từ khi nào.
Lâm Thủ giờ phút này mặc dù vẫn là dáng vẻ tuổi già sức yếu như cũ, nhưng sắc mặt lại ửng hồng, trong lúc đi lại thoáng có từng trận gió mạnh, đúng là không tìm được một chút bệnh trạng ngày xưa.
"Gia... Sao tướng quân lại ra ngoài?"
Lâm Ngự Quốc sửng sốt, suýt nữa phạm vào kiêng kị của Lâm Thủ, thế nhưng gã rất nhanh đổi xưng hô, hỏi như thế.
"Lão bằng hữu đến đây, sao ta có thể không ra ngoài gặp một lần."
Lâm Thủ cười ha ha, râu trắng ngoài miệng giương lên, bộ dáng ngông cuồng, tựa như đã trở về tuổi tác làm cho thiết kỵ Đại Hạ nghe tin sợ mất mật năm đó.
Lâm Ngự Quốc nhìn thấy lại có chút ngẩn người, gã cảm thấy dường như gia gia của mình khỏe ra một cách khó hiểu...
Đương nhiên đây thực sự là chuyện gã mong đợi, thế nhưng chuyển biến như vậy lại xuất hiện quá đột ngột một chút, làm cho Lâm Ngự Quốc khó tránh khỏi sinh ra một chút cảm giác không chân thật.
"Lâm Thủ?"
Nam nhân trên ghế gỗ ngoài quan cũng chú ý tới điểm này, y nhíu nhíu mày, dường như có chút khó hiểu đối với bộ dáng lão như thế.
"Không phải ngươi bệnh nặng ư?"
"Để cho Vương gia thất vọng! Một thân xương cốt già nua của lão phu vẫn còn rất cứng rắn!"
Lão nhân trên tường thành cao giọng nói, trong thanh âm trung khí mười phần, quả thật không giống một vị lão nhân gần đất xa trời.