Từ Hàn uống cháo gạo, cháo ấm tràn xuống bụng khiến hắn cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, hắn dù sao cũng là tu sĩ luyện thể Tử Tiêu cảnh, mấy ngày không ngủ cũng sẽ ảnh hưởng không quá lớn đối với hắn, nhưng khi hắn trầm mắt nhìn sĩ tốt xung quanh, lại thấy bọn họ hiển nhiên không có bản lĩnh như mình, cả đám thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên đối với bọn họ thì một đêm này cực kỳ chật vật.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp."
Hắn âm thầm nghĩ, đảo mắt nhìn sắc trời ngoài thành, không thể sánh với trong đêm, tầm nhìn bên ngoài Đại Hoàng thành giờ phút này rộng mở, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đại khái quân địch đến tột cùng phái ra bao nhiêu sĩ tốt.
Từ Hàn nghĩ nếu Mục Cực lại đánh nghi binh, có thể sắp xếp sĩ tốt nghỉ ngơi, hồi phục theo từng nhóm, mặc dù không thể tiêu trừ hoàn toàn mệt mỏi do thức trắng đêm, nhưng cũng tốt hơn một chút so với việc cứ bị đối phương nắm mũi dẫn đi.
Thế nhưng một canh giờ sau, chuyện xảy ra lại nhanh chóng làm cho Từ Hàn ý thức được chênh lệch giữa mình và Mục Cực rốt cuộc lớn đến như thế nào.
Giờ Dần chuẩn bị hết, giờ Ngọ chưa tới.
Lâm Thủ tiếp nhận ý kiến của Từ Hàn, sắp xếp các sĩ tốt chia nhau thành từng nhóm nghỉ ngơi, chỉ để lại một số ít cảnh giới ở cửa thành.
Ô!
Lúc này, ngoài thành lại vang lên tiếng kèn xung phong của Mục Gia quân.
Từ Hàn canh giữ trên tường thành trầm mắt nhìn lại, đã thấy đội ngũ khoảng chừng một ngàn người đi ra từ trong doanh trướng Mục Cực.
Từ Hàn nhíu mày.
1. 000 người? Dùng số lượng như vậy muốn uy hiếp Đại Hoàng thành thì không khỏi quá mức ngây thơ một chút.
Đương nhiên hắn cũng không cho rằng Mục Cực sẽ ngu xuẩn đến mức này, cho nên hắn nhíu mày khẩn trương nhìn chăm chú vào hướng đi của một ngàn người kia.
Mà điều làm cho Từ Hàn kinh ngạc chính là hơn một ngàn người kia sau khi đi ra khỏi đại doanh, liền mạnh mẽ hướng đại hoàng thành phát động xung phong.
Hành vi quỷ dị như vậy thoạt nhìn ít nhiều có chút buồn cười.
Thật giống như một con kiến hôi giương nanh múa vuốt với một con voi.
Nhưng tình cảnh quỷ dị như vậy khi chiếu vào mắt Từ Hàn, chỉ sau vài hơi thở đã thấy vẻ sợ hãi nổi lên trên đuôi lông mày hắn.
1. 000 người đó...
Bay lên...
Đúng vậy, bọn chúng bay lên, phóng về phía Đại Hoàng thành. ...
Thiên Thú cảnh!
Từ Hàn sau mấy hơi thở ngây người, đã mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại.
Tu hành đến cảnh giới thứ năm, sau khi đạp tới Thông U cảnh thì tu sĩ hóa thành Thiên Thú cảnh sẽ có được một năng lực mà tu sĩ tầm thường khó có thể đạt tới - phi hành.
Một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh trở lên...
Đó là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Tu hành gồm bảy cảnh, ba cảnh đầu mặc dù sẽ bị tư chất thiên phú ảnh hưởng, nhưng chỉ cần thân thể không có tai họa ngầm thì gần như đều có thể đạt tới, khác biệt chỉ là thời gian mà thôi. Đến cảnh giới thứ tư chính là cánh cửa lớn thứ nhất, rất nhiều tu sĩ đều sẽ dừng bước ở trước một cái ngưỡng cửa này, mà khi tiến về phía trước thì mỗi một cảnh đều sẽ cực kỳ khó khăn, nói là một cái rãnh trời cũng không quá đáng.
Phóng mắt nhìn Đại Chu muốn tìm được ngàn vạn người tu sĩ ở ba cảnh giới đầu thì tuyệt đối cũng không khó khăn.
Nhưng đến cảnh thứ tư, số lượng sẽ như gặp vách đá rơi xuống, tu sĩ cảnh giới thứ năm Thiên Thú cảnh trở lên lại càng ít đến đáng thương, gần như mỗi một người đặt ở trong tông môn đều là nhân vật cực kỳ trọng yếu, cho dù là đại tông môn như Linh Lung các thì cường giả Thiên Thú cảnh cũng không quá mấy trăm người. Mà Mục Gia quân trong tay Mục Cực có số lượng cường giả như vậy, lại là một chuyện khiến Từ Hàn không thể dự liệu được.
Đương nhiên ngược lại sẽ có độ khó đột phá cực lớn, đã định trước mỗi một cảnh thuộc ba cảnh giới phía sau sẽ khác biệt với phía trước rất nhiều.
Một ngàn cường giả Thiên Miêu Cảnh này từ một mức độ nào đó mà nói thực sự có lực lượng đủ để uy hiếp Đại Hoàng thành.
Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới trên không trung cách Đại Hoàng thành năm trượng.
"Nhanh lên! Nổi trống!"
Lâm Ngự Quốc ở bên cùng Từ Hàn phụ trách giám thị tình hình nơi này nhướng mày, hô to.
Tiếng trống nặng nề vang lên, nhóm tướng sĩ và các sĩ tốt đều lập tức bừng tỉnh từ trong giấc ngủ.
Mà từng đạo kiếm khí, đao mang, thậm chí chân nguyên cả cực kỳ thuần túy khi đó từ trong tay ngàn gã cường giả Thiên Thú cảnh tế xuất đổ ra đầu thành Đại Hoàng thành.
Cỗ lực lượng kia khổng lồ cỡ nào, cho dù Từ Hàn cũng phải vận dụng tất cả lực lượng quanh thân đến chống đỡ, huống chi là những sĩ tốt tầm thường kia, chỉ đối mặt một chốc đã có mấy ngàn người tránh né không kịp, bị lực đạo kia đánh trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.
"Muốn chết!"
Mà lúc này, những tướng lĩnh đang nghỉ ngơi kia đã đồng loạt chạy tới, trong đó cường giả cùng cảnh đồng loạt phát ra một tiếng quát to, chân nguyên quanh người bắt đầu khởi động, kiếm ý đao mang dồn dập mà ra.
Nhất là vị thống lĩnh Hầu Lĩnh tu vi Đại Diễn cảnh của quân Thiên Sách phủ kia, càng dẫn đầu vọt tới đầu thành, trong tay vung lên, chân nguyên như thủy triều trút xuống, ngay lập tức có hai vị cường giả Thiên Thú cảnh bị chân nguyên kia đả thương, phát ra một tiếng kêu rên đau đớn rồi mắt thấy sẽ rơi xuống phía dưới thành.
Trong ngàn người kia có người dường như là thủ lĩnh chợt ngừng lại, dùng tốc độ cực nhanh bắt được hai người thân mang trọng thương, lại hung hăng liếc mắt nhìn vị Hầu Lĩnh cầm đại kích trong tay kia một cái, lạnh lùng quát:
"Lui!"
Đám người vào lúc đó không hề luyến chiến, đồng loạt thu hồi khí thế quanh thân, xoay người, nhanh chóng lui về quân doanh của Mục Cực.
Đám người Từ Hàn nhìn đầu thành kêu rên đầy đất, nhíu mày không nói.
Bắc Cương vương Mục Cực...
Thực sự cao minh.
Trong lòng Từ Hàn trầm xuống, trong đầu không kìm được hiện ra những lời Lâm Thủ đã nói lúc trước.