Hơn một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh tập sát làm cho đáy lòng mọi người trên Đại Hoàng thành đều trầm xuống.
Đó là một cỗ lực lượng đáng sợ đến dường nào.
Nếu ban ngày lại bị bọn chúng quấy rối như vậy thì sĩ tốt trong Đại Hoàng thành không nói thân thể có thể vượt qua hay không, chỉ sợ không bao lâu nữa sĩ khí sẽ rơi xuống đáy cốc...
Phải nghĩ ra cách đối phó việc này.
Từ Hàn nghĩ đến điểm này, Lâm Thủ và Lộc tiên sinh đương nhiên cũng hiểu được, bọn họ lệnh cho người mang sĩ tốt bị thương đi chữa trị, mà rất nhiều tướng lĩnh thì đồng loạt bị bọn họ gọi vào trong lầu các trên tường thành, thương nghị kế sách đối phó.
Từ Hàn vốn không muốn tham dự chuyện như vậy, dù sao hắn không am hiểu lĩnh vực này, nếu như nói ra chủ ý trái lại có thể biến khéo thành vụng, sẽ không tốt.
Nhưng lúc này đây, Từ Hàn sau khi hơi suy tư lại theo mọi người vào lầu các.
Trên lầu các là một cái bàn gỗ rộng lớn, phía trên bày sa bàn tình thế trong ngoài Đại Hoàng thành, ngoài ra cũng không có bất kỳ đồ đạc dư thừa nào khác.
Sau khi vào cửa, Lâm Thủ ngồi ở vị trí đầu tiên, những người còn lại lần lượt xếp hàng ngồi xuống. Còn Từ Hàn lại vào cửa cuối cùng nên chỉ còn lại một vị trí ở chỗ cuối.
Lâm Thủ sau khi ngồi xuống đang muốn lên tiếng, chợt thoáng nhìn thấy Từ Hàn, sau khi hơi sửng sốt lại có chút chần chờ.
Lấy thân phận của Từ Hàn, cho dù lúc trước Thiên Sách phủ đã bày ra thái độ lấy Lâm Thủ cầm đầu, nhưng hắn vẫn nên ngồi ở vị trí đứng đầu đám người. Nhưng bởi vì mấy lần hội nghị trước đó hắn đều không tham gia, cho nên mọi người đều xem nhẹ việc này, Lâm Thủ sau khi thấy Từ Hàn đến lập tức ý thức được việc này không ổn.
Lão đang muốn đứng dậy, nhưng Từ Hàn lại khoát tay áo với lão, ra hiểu không cần nhường.
Lần trao đổi này của hai người cực kỳ bí mật, cũng không khiến mọi người chú ý, Lâm Thủ sau khi sửng sốt cũng thu hồi tâm tư như vậy, lập tức trầm mắt nói:
"Nội tình của quân Mục gia, quả thực rất tốt..."
Câu nói mở màn đầu tiên đã đẩy tâm của mọi người vào đáy cốc.
Một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh trở lên là một con số rất lớn, chỉ sợ đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Chu cũng chỉ có Trường Dạ ty mới có thể xuất ra đội hình xa hoa như vậy.
Nếu Mục Cực chấp nhận cá chết lưới rách, dốc toàn lực mà động thì dựa vào một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh này, cộng thêm ba mươi vạn đại quân trên tay, muốn đoạt được Đại Hoàng thành cũng không quá khó khăn.
Nhưng rõ ràng y muốn bảo tồn thực lực.
Vì mục tiêu của y là chúc Hiền,
Là vị hoàng đế ngồi cao trong Phổ Thiên cung kia.
Mọi người ở đây không ai thích Chúc Hiền, nhưng rất bất đắc dĩ, hiện tại bọn họ lại không thể không dùng mạng đi bảo vệ vị thủ tọa đại nhân kia.
"Nhưng thứ Mục Cực muốn không chỉ là Đại Hoàng thành, đây là tính toán của y, đương nhiên cũng là nhược điểm của y."
Lời nói của lão tướng quân vừa chuyển, nói như vậy.
Hai mắt đám người tỏa sáng, nhất là người hiểu rõ tính tình Lâm Thủ như Lâm Ngự Quốc khi đó đảo mắt nhìn thẳng về phía ông nội mình.
Gã đã quen với thời gian có Lâm Thủ ở đây, dường như chỉ cần lão còn sống thì trên đời này đã không có chuyện có thể làm khó vị lão nhân này, mà gã chỉ cần dựa theo ý nguyện của Lâm Thủ đi làm là được.
"Ngự quốc, ngươi nói một chút, nếu như là ngươi thì nên giải quyết việc này như thế nào?"
Lâm Thủ cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Ngự Quốc, trong con ngươi lão hiện lên một đạo Thần quang, lời vốn đã tới bên miệng chợt nuốt xuống, trái lại nói ra như vậy.
Lâm Ngự Quốc cũng không nghĩ đến giờ là phiên gã nói chuyện, sau khi hơi sửng sốt, trái lại cũng có lòng nói ra một số lời trước mắt bao người, nhưng lại cảm thấy không ổn, sau khi suy tư một lúc lâu quả thực tìm không được một kế sách vạn toàn, cho nên chỉ có thể xấu hổ lắc lắc đầu:
"Mạt tướng... Không biết..."
Lâm Thủ nhíu mày, Lâm Ngự Quốc đã ba mươi bốn tuổi... tuổi này quả thực không tính là nhỏ, mà lão lại thực sự quá già một chút...
Lão âm thầm thở dài, cuối cùng thu hồi tâm tư quát lớn cháu trai mình ở trước mặt mọi người,
"Mục Cực làm việc như thế, suy nghĩ đơn giản là lấy tổn thất nhỏ nhất chiếm được Đại Hoàng thành, tính toán tất nhiên là thật tốt, nhưng đã định trước y tất nhiên không dám cứng đối cứng với chúng ta trong thời gian ngắn, mà muốn thay đổi tình thế chúng ta bị lão dắt đi như hiện giờ, biện pháp tốt nhất chính là chủ động xuất kích!"
Lời này của Lâm Thủ vừa dứt, trong phòng nhất thời huyên náo một mảnh.
Chủ động xuất kích? Dựa vào cao tường chắc của Đại Hoàng thành bọn họ thì chỉ có thể phòng thủ, nếu như chủ động xuất kích thì chỉ cần hơi có sơ suất, kết cục chính là toàn quân bị diệt.
"Kế này của Lâm lão tướng quân chỉ sợ không ổn! Với tính tình cẩn thận của Mục Cực thì tất nhiên sẽ có phòng bị, chuyện tập kích bất ngờ, không nói đến có thể lấy được thành quả chiến đấu hay không, cho dù có thì có lẽ cũng sẽ không quá nhiều, khó có thể đả thương gân cốt, trái lại chúng ta làm như thế thì hơi có chút không cẩn thận, chính là vạn kiếp bất phục."
Hầu Lĩnh rất nhanh lên tiếng phản bác, gã thân là thống lĩnh quân Thiên Sách phủ hiện tại, tu vi Đại Diễn cảnh đương nhiên là rất có uy tín, hơn nữa lời này có lý có cứ, cũng làm cho mọi người ở đây dồn dập gật đầu đồng ý, hiển nhiên cũng có lo lắng giống như gã.
"Ta nghĩ chư vị là hiểu sai ý của Lâm tướng quân."
Ngay khi mọi người nghị luận sôi nổi, một thanh tuyến ôn hòa chợt vang lên,
"Nếu tại hạ không đoán sai, ý của Lâm lão tướng quân là thay vì nói chủ động xuất kích, chi bằng nói là phục kích đánh trả!"