Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 311: Đáp án

Chương 311: Đáp án



"Từ phủ chủ, Lộc tiên sinh bọn họ không sao chứ?"

Mọi người ngồi trong doanh trướng thương nghị chiến sự thấy Từ Hàn đến, đồng loạt dừng lời nói trong miệng, Lâm Thủ lúc đó lại càng đứng dậy lên, vội vàng hỏi.

Từ Hàn vừa từ chỗ Lộc tiên sinh trở về lại lắc đầu,

"Chỉ tiêu hao quá độ, tu dưỡng mấy ngày sẽ không có gì đáng ngại."

Hắn nói xong rồi lập tức ngồi ở một bên bàn gỗ, ý bảo mọi người tiếp tục đề tài vừa rồi.

Nội dung đơn giản chỉ là bố trí bước chiến thuật tiếp theo, Từ Hàn nghe không hiểu lắm đồng thời cũng cảm thấy có chút nhàm chán, hắn âm thầm suy tư chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Đám người Lộc tiên sinh vận dụng cỗ lực lượng kỳ diệu gọi là Hạo Nhiên chính khí kia, chính là nho sinh sau khi đọc được thư văn của thánh hiền, trong lòng sinh ra cảm ngộ được thiên địa tán thành mà tụ tập được lực lượng. Cỗ lực lượng này càng thêm huyền diệu so với chân nguyên chân khí.

Theo Lộc tiên sinh nói một khi đến đại thành thì có thể vượt qua thiên kiếp, tiến thẳng vào cảnh giới Địa Tiên.

Đến lúc đó hái sao cầm trăng, chuyển núi lấp biển chẳng qua cũng chỉ là chuyện tiện tay.

Nhưng trước đó thì lại yếu đuối không chịu nổi, ví dụ như vị đại đệ tử Phượng Ngôn trên Đại Hoàn Phong Linh Lung các kia, dường như ngoại trừ có rất kỳ hiệu khi đối kháng yêu tà ra thì không còn tác dụng gì khác.

Lộc tiên sinh mặc dù chưa đạt tới cảnh giới truyền thuyết kia, nhưng cũng đã tìm hiểu đạo này nhiều năm, hiển nhiên đã có thể thi triển một ít thần thông, ví dụ như dùng Hạo Nhiên chính khí này ảnh hưởng đến lực lượng của chư vị công khanh áo đỏ ở đầu thành Đại Hoàng thành đêm qua mới có thể có uy thế như này. Nhưng điều đáng nói chính là, Hạo Nhiên chính khí này mặc dù uy thế thật lớn nhưng lại chú ý một cái thuận thế mà làm, ví dụ như nếu hoán đổi vị trí của địch ta dưới hoàn cảnh vạn tiễn bắn tới, Lộc tiên sinh sẽ tuyệt đối không thể xoay chuyển trận mưa tên này.

Nhưng cho dù như thế thì khi phối hợp với trận mưa tên kia, đã giúp bọn họ cũng đạt được thành quả chiến đấu huy hoàng nhất mấy ngày nay.

Hơn sáu mươi cường giả Thiên Thú cảnh chết, gần hai vạn sĩ tốt Đại Hạ nằm lại, mặc dù không đủ để dao động căn cơ của Mục Cực, nhưng lại làm cho khí thế vốn uể oải của Đại Hoàng thành mấy ngày nay đại chấn. ...

Lúc Từ Hàn trở lại doanh trướng của mình đã là giữa trưa.

Tô Mộ An đang ở một góc đất trống ra dáng vung thanh đao không có vỏ của mình lên.

"Phủ chủ!"

Thấy Từ Hàn trở về, tiểu tử kia lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn chạy tới.

Từ Hàn ôm lấy Huyền nhi cũng từ trong doanh trướng nhảy phốc ra, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộ An đang luyện tới mức đầu đầy mồ hôi, cười cười hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Nghe nói hôm nay chúng ta giết rất nhiều địch nhân, đại hoạch toàn thắng."

Tô Mộ An vẻ mặt háo hức hỏi.

"Ừm."

Từ Hàn gật đầu.

"Vậy lần sau có thể mang theo ta không, ta cũng muốn ra trận giết địch."

Từ Hàn nghe vậy lập tức bật cười, tiểu gia hỏa này dường như cực kỳ hứng thú đối với chuyện đánh đánh giết giết này, cũng không biết rốt cuộc trước kia cha gã đã dạy dỗ gã như thế nào.

"Đang còn nhỏ quá, chờ ngươi lớn lên ta sẽ mang ngươi ra trận giết địch."

Từ Hàn cười tủm tỉm sờ sờ đầu Tô Mộ An, xem như an ủi.

Thế nhưng câu nói này lại làm cho Tô Mộ An cực kỳ bất mãn, gã có chút tức giận né tránh bàn tay vuốt ve trên đầu của Từ Hàn, phồng má lên lớn tiếng nói:

"Ta đã trưởng thành, cha ta nói, ta đã là đao khách của Tô gia rồi!"

Tô Mộ An nghiêm trang làm cho Từ Hàn có chút chịu không nổi.

"Được được được, lần sau, lần sau nhất định sẽ mang ngươi theo."

Từ đêm qua đến bây giờ Từ Hàn vẫn chưa chợp mắt, hắn cũng biết tính tình của Tô Mộ An còn bướng bỉnh hơn so với con lừa vài phần, không phải hai ba câu nói của hắn là có thể xoay chuyển được, cho nên hắn dứt khoát qua loa một phen, đợi đến khi tỉnh ngủ lại phân trần thật kỹ cho gã.

"Thật sao?"

Tô Mộ An được Từ Hàn đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nhăn nhúm lập tức giãn ra.

"Ừm, thật đấy."

"Cảm ơn phủ chủ!"

Tiểu tử kia mặt mày hớn hở chắp tay với Từ Hàn, lúc này mới vui vẻ rời đi.

Từ Hàn lắc đầu, nhìn Tô Mộ An rời đi, trong lòng âm thầm nghĩ đến: "Đứa nhỏ này thật đúng là cổ quái."...

Trong Khúc Cảnh thành dưới chân núi Đại Uyên ở U Châu.

Hạ lão tam nhìn gió thu lạnh lẽo bên ngoài phòng, khẽ thở dài.

Một năm nay còn khó khăn hơn cả năm trước.

Những năm qua còn có thể dựa vào gần Thiên Sơn quan được Triệu vương Triệu Chử trấn thủ, kiếm được một ít tiền của thương nhân qua lại giữa Trần quốc và Đại Chu, hiện giờ nghe nói Trần quốc cũng đã loạn thành một đoàn, thương nhân vân du bốn phương đại khái không muốn nhiễm vào vũng nước đục này, cho nên đoạn thời gian này có rất ít người lui tới.

Kiếm Long quan cũng náo loạn binh biến, cũng không biết vị đệ đệ làm người hầu ở Kiếm Long quan kia sống như thế nào, tính ra đã hơn một năm rồi gã không nhận được thư nhà của đệ đệ.

Cha già trong nhà không yên lòng, thường xuyên hỏi, gã cảm thấy không đành lòng cho nên chỉ có thể nhờ người viết mấy phong thư để an ủi cha mình, nhưng trong lòng lại cực kỳ bất an. Gã nghĩ chờ đến mùa đông, dù sao lúc đó cũng sẽ không mua bán được gì, nên sẽ mang theo chút tiền tài tự mình đi Ký châu một chuyến.

Tuy rằng nguy hiểm, nhưng sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Người mà, cuối cùng vẫn phải mưu một cái lá rụng về cội, gã cũng không muốn đệ đệ của mình chết ở bên ngoài, bị người ta ném vào trong hố chôn cất. Nhiều người chen chúc cùng một chỗ như vậy thì ngay cả xoay người cũng khó khăn, khi nghĩ một chút cảnh tượng kia, Hạ lão tam cảm thấy trong lòng buồn bực đến phát hoảng.

Hôm nay chắc cũng sẽ không có ai đến rồi?

Gã nhìn sắc trời đã không còn sớm, đang muốn đóng cửa tiệm lại, cân nhắc thật kỹ hành trình đi Ký châu một phen, nghe nói nơi đó đang đánh giặc cho nên gã phải cẩn thận một chút, chớ để chưa tìm được đệ đệ thì mình đã gặp Diêm Vương trước, vậy một nhà trên có già dưới có trẻ của gã làm sao có thể sống sót?

"Ông chủ, tiệm còn mở sao?"

Nhưng ý niệm như vậy vừa mới nổi lên trong đầu, một đạo thanh tuyến trầm thấp đã đột nhiên vang lên.

Hạ lão tam sửng sốt nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy đã có hai bóng người đứng ngoài cửa hàng của mình từ lúc nào.

Một người là nam tử trung niên mặc một bộ áo bào đen, hai bên tóc mai đã điểm trắng.

Một người là một thiếu nữ xinh đẹp với đôi mắt màu tím, cực kỳ xinh đẹp.

"Cha con ư?"

Hạ lão tam thấy bộ dáng phong trần mệt mỏi của hai người giống như chạy hồi lâu mới tới nơi này, chẳng lẽ là chạy nạn từ Ký châu bên kia?

"Này, đang hỏi ngươi đấy?!"

Hạ lão tam đang tính toán có nên tìm hiểu tình huống của đệ đệ mình từ hai người hay không, tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng cuối cùng cũng phải thử một lần, nhưng khi đó vị thiếu nữ nhìn qua cực kỳ xinh đẹp kia lại nhíu nhíu mày, lớn tiếng hỏi.

Hạ lão tam hơi sửng sốt, nhưng gã dù sao cũng đã làm nghề này nhiều năm, bản sự đi với Phật mang áo cà sa, gặp quỷ nói chuyện ma thì vẫn phải có.

"Còn mở, còn mở!"

Gã liên tục gật đầu, cười ha hả nói, không hề sinh ra nửa phần bất mãn bởi vì thái độ ác liệt của thiếu nữ kia.

Sau đó gã lập tức nghênh đón hai người vào trong cửa hàng, ân cần lau sạch sẽ một cái bàn cho hai người:

"Nhìn bộ dáng của hai vị không phải là nhân sĩ U châu a?

Trong miệng gã lại háo hức hỏi.

"Làm việc buôn bán của ngươi, sao còn nhiều lời như vậy?"

Loại bắt chuyện thông thường này lại dán lên cái mông lạnh của thiếu nữ mắt tím, đối phương lạnh giọng trả lời một câu, lập tức đánh lời nói đã ra đến khóe miệng của Hạ lão tam trở về.

"Hai gian sương phòng tốt nhất, ở lại một ngày, làm phiền chưởng quỹ."

Lúc này thấy không khí có chút xấu hổ, vị nam nhân trung niên áo đen kia cuối cùng lên tiếng, hắn lấy hai viên bạc vụn nhìn qua có chút phân lượng từ trong ngực ra ném vào trong tay Hạ lão tam.

Hạ lão tam hơi suy nghĩ, những ngân lượng này khoảng chừng bốn năm lượng, đừng nói ở lại một ngày, cho dù là nửa tháng cũng thoải mái.

Gã lập tức vui vẻ, cũng quên mất những chuyện không vui vừa rồi, đang muốn cáo lui.

Nhưng sắc mặt vui mừng trên mặt gã còn chưa kịp hoàn toàn hiển hiện, thiếu nữ mắt tím kia đã đứng lên, lấy đi một viên bạc vụn ở trong tay gã.

"Một gian sương phòng."

Nữ tử nói như vậy.

Nam nhân áo đen kia nghe vậy ngước mắt nhìn nữ tử một cái, thấy được vẻ kiên định trong ánh mắt nàng, nam nhân lúc này mới thở dài.

"Vậy thì một gian đi."

Trong giọng nói không thiếu vẻ bất đắc dĩ.

Vẻ mặt Hạ lão tam lập tức ngưng đọng, gã cổ quái đánh giá hai người trước mắt một phen, không phải là cha con ư?

Đầu gã chợt "oanh" một tiếng, tựa như nổ tung, chuyện này...

"Còn không mau đi lấy chút đồ ăn."

Thanh âm không vui của nữ tử vang lên lần nữa, Hạ lão tam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gã cũng không dám trêu chọc nữ sát tinh này, vội vàng nắm hai lượng bạc vụn kia, lui về phòng trong.

Đợi đến khi Hạ lão tam rời đi, nữ tử lúc này mới quay đầu nhìn về phía nam nhân, hỏi:

"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao phải tới nơi này?"

Nam tử uống một tách trà, sau đó mới chậm rãi nói:

"Lúc rời khỏi Linh Lung các, Chung Trường Hận đưa cho ta một tờ giấy."

"Tờ giấy gì?"

Thiếu nữ trầm mắt hỏi.

"Vô Thượng chân nhân lấy mạng cầu ra quẻ tượng."

Nam nhân nói như vậy, chợt từ trong ngực lấy ra một tờ giấy đưa tới trong tay thiếu nữ.

Thiếu nữ nhận lấy tờ giấy kia, trầm mắt đọc kỹ lại, trong con ngươi màu tím lập tức lóe lên hàn quang.

"Sao Vô Thượng chân nhân lại đưa ra quẻ tượng như vậy?"

Sau đó thiếu nữ lập tức trầm giọng hỏi, giữa hai hàng lông mày tràn ngập vẻ nghi hoặc.

"Rốt cuộc là Thiên tướng sai lầm, hay là..."

Nam nhân khi đó nghiêng mắt nhìn về phía thiếu nữ,

"Vị Vô Thượng chân nhân kia xảy ra vấn đề..."

"Ta nghĩ chỉ có Đại Quân mới có thể nói cho ta biết đáp án."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch