Từ Hàn đã sớm tỉnh lại, sắc trời thì còn chưa tối.
Từ Hàn hơi suy nghĩ một phen, lập tức theo Tu La quyết tu luyện một hồi, lại dựa theo pháp môn của Đại Diễn Kiếm quyết vận chuyển chân khí trong cơ thể một chu thiên, lúc này mới đi ra khỏi doanh trướng.
Tu vi thân thể của hắn đã đạt tới cảnh giới thứ tư Tử Tiêu cảnh, tu vi nội công cũng đến cảnh giới thứ ba Tam Nguyên cảnh. Hai thứ này cộng thêm khả năng bộc phát ra uy lực đủ để địch lại đại đa số tu sĩ Thông U cảnh trên đời này.
Với tuổi tác như hắn mà đã có tu vi như vậy là chuyện rất khó lường, trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có yêu nghiệt như Mông Lương, Trần Huyền Cơ có thể đè hắn một bậc.
Thế nhưng ở trước mặt đại chiến cấp bậc như Đại Hoàng thành, tu vi của Từ Hàn lại không có gì quá đáng kể.
Cuối cùng hắn vẫn còn quá yếu.
Khi nghĩ đến những điều này, hắn đã chậm rãi đi đến đầu thành.
Nơi đó, Lâm Thủ đã cao tuổi đang đứng chung một chỗ với Sở Cừu Ly, dường như hai bên đang nói chuyện gì đó, thấy Từ Hàn đến, hai người lúc này mới tách ra, Sở Cừu Ly sau khi chào hỏi Từ Hàn một cái đã vội vàng rời đi.
"Lâm tướng quân quen biết Sở đại ca sao?"
Từ Hàn lúc đó đi lên phía trước, có chút kỳ quái hỏi.
"Có chút quen biết, trước kia đã từng nói chuyện."
Lâm Thủ xưa nay nghiêm túc lại chợt cười ha hả một cách hiếm thấy, qua loa với Từ Hàn.
Từ Hàn thấy lão không muốn nói kỹ nên cũng không truy vấn, hắn chỉ trầm mắt nhìn tòa quân doanh xa xa kia, sau đó chợt chuyển đề tài, hỏi:
"Bên phía Mục Cực có dị động không?"
"Ngự Quốc trực ban ngày từng thấy quân đội trong doanh trại Mục Cực điều phối tới tấp, dường như lại có hơn mười vạn đại quân vào ở..."
Nói đến việc này, lông mày của vị lão tướng quân này càng nhíu sâu.
Từ Hàn trong lòng chấn động khi nghe ra ý trong câu nói này.
Phía sau Mục Cực có năm mươi vạn đại quân của Thôi Đình chống đỡ, với số lượng đại quân như vậy... Nếu Mục Cực hạ quyết tâm cường công, chỉ sợ Đại Hoàng thành không thủ được năm ngày.
"Ai..."
Lão tướng quân dường như cũng nghĩ đến điểm này, khi đó lão chợt phát ra một tiếng thở dài.
Cho dù Từ Hàn cũng có thể nghe ra vài phần chua xót trong giọng nói.
Từ Hàn lúc này mới chú ý tới, nam nhân trước mắt được gọi là tướng thủ thành đệ nhất thiên hạ này đã già như vậy.
Già đến mức trên mặt lão tràn đầy nếp nhăn rậm rạp như cây cổ thụ, già đến nỗi thân thể trong lúc lơ đễnh luôn hơi cong lên, tựa như sống lưng mục nát đã không thể chống đỡ nổi thân thể lão.
Thế nhưng lão là Lâm Thủ.
Danh hào tướng thủ thành đệ nhất thiên hạ bám vào trên người lão, khiến người ta thường thường quên mất sự thật là lão đã gần đất xa trời.
Từ Hàn nhớ tới việc mình cảm ứng được một số khí cơ ở trên người Lâm Thủ lúc mới tới Đại Hoàng Thành này.
Hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi:
"Trên người tướng quân phải chăng có bệnh gì không tiện nói ra?"
Đây đã là cách nói cực kỳ mờ ám, ngày đó hắn cảm nhận được khí tức trên người Lâm Thủ, trong lời nói lại biến thành bệnh giờ không tiện nói ra, trái lại càng giống... Tử khí!
Hắn không biết vì sao mình có thể cảm nhận được cỗ khí cơ này, mà đám người Hầu Lĩnh, Lộc tiên sinh tu vi rõ ràng cao hơn so với hắn không chỉ một bậc lại như chưa từng nhận thấy. Hắn đại khái cũng chỉ có thể đổ lỗi cho yêu khí trong cơ thể tạo nên năng lực kỳ lạ như vậy, hoặc có thể nói là cánh tay Yêu do Thương Hải Lưu trao đổi cho hắn.
Vấn đề của Từ Hàn hiển nhiên đã vượt ngoài dự liệu của Lâm Thủ, vị lão nhân này vào lúc đó ngẩn người, sau đó mới cười khổ nói:
"Lớn tuổi rồi, so không thể so với lúc còn trẻ..."
Đây là lần đầu tiên Từ Hàn cảm nhận được tử khí trên người người sống, vấn đề của Lâm Thủ hiển nhiên sẽ không đơn giản chỉ là lớn tuổi không thể so với trước kia, nhưng lão tướng quân rõ ràng không muốn dây dưa quá nhiều trên đề tài này, vậy nên hắn hiển nhiên cũng không dễ nghiên cứu sâu.
"Mấy ngày nay tướng quân hầu như không chợp mắt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Chuyện trong thành này cũng có thể giao một ít cho Ngự Quốc tướng quân, ta thấy hắn làm việc trầm ổn, có vài phần phong phạm của lão tướng quân."
Từ Hàn nói như vậy. Lời này ít nhiều có chút hương vị vượt quá, dù sao phân phối quyền lực trong Đại Hoàng thành như thế nào nói cho cùng cũng là chuyện riêng của bọn họ, một người ngoài như hắn nhúng tay lại có chút không đúng lúc.
Song những lời này của Từ Hàn lại xuất phát từ bản tâm, cũng không có ý gì khác, hơn nữa mấy ngày nay Lâm Thủ cũng thực sự mệt nhọc, có lẽ vì lo lắng chiến sự, thấy một lão nhân tám mươi tuổi như thế, trong lòng Từ Hàn luôn cảm thấy có chút không nỡ.
Nhưng lời này của Từ Hàn lại chọc trúng nỗi đau của Lâm Thủ.
Lão tướng quân vào lúc đó lại thở dài một hơi.
"Nếu Ngự Quốc nhà ta có một nửa bản lĩnh của Phủ chủ, lão phu sao có thể đến mức này?"
Lâm Thủ ý vị thâm trường nói.
Từ Hàn sửng sốt, nhớ tới mấy ngày nay ở chung với vị Lâm Ngự Quốc kia, gã trầm ổn cẩn thận không sai, nhưng làm việc lại thiếu chút quyết đoán và chủ kiến, chắc bởi vì có một vị gia gia như vậy đè lên đầu, đội nắng che mưa cho gã, cho nên gã cũng thực sự không cần cẩn trọng như Từ Hàn.
Thấy Từ Hàn trầm mặc lại, lão tướng quân cũng không tiến hành truy chuyện này đến cùng, lão mỉm cười, lúc này mới nói:
"Ban đêm không có việc gì, Phủ chủ đi dạo với lão hủ một lúc được không?"
Lời mời của Lâm Thủ mặc dù có chút đột ngột, nhưng Từ Hàn cũng không chối từ, lập tức theo Lâm Thủ bắt đầu đi dạo ở đầu tường Đại Hoàng thành này. ...
Thi thể dưới thành lâu đã chồng chất mấy vạn, chồng chất cùng một chỗ với nhau, nhìn qua tựa như một bộ cảnh tượng luyện ngục ở nhân gian.
Mấy ngày trôi qua cho nên rất nhiều thi thể đã dần dần phát tán ra từng trận mùi hôi thối, bên phe Mục Cực lại không có ý thu lại thi thể những người này, mà bên phía Đại Hoàng thành hiển nhiên càng không có khả năng này. Đến thời điểm này mỗi ngày chính là bữa tiệc của sói dữ và kền kền yêu thích thịt thối, thanh âm huyên náo nương theo từng trận sói tru thỉnh thoảng từ ngoài thành truyền đến, trong bóng đêm có vài phần dọa người.
"Tướng quân, ngài cảm thấy Đại Hoàng thành có thể thủ được sao?"
Từ Hàn sóng vai đi cùng Lâm Thủ ở đầu thành đột nhiên trầm giọng hỏi.
Lâm Thủ nghe vậy đưa mắt nhìn thiếu niên đang cau mày trước mặt một cái, mỉm cười:
"Trong lòng Phủ chủ đã sớm có đáp án, vì sao còn muốn hỏi lại ta?"
Từ Hàn ngẩn người, lại không kìm được hỏi:
"Nếu chuyện không thể làm, vì sao tướng quân còn muốn..."
Từ Hàn nói đến đây lại có chút chần chờ.
Hắn đã gặp rất nhiều người như Lâm Thủ, ví dụ như Thương Hải Lưu, ví dụ như Chung Trường Hận, ví dụ như Tống Nguyệt Minh.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn không nghĩ ra, cuối cùng là thứ gì thúc đẩy bọn họ vứt bỏ tính mạng của mình, cũng phải hoàn thành cái gọi là sứ mệnh kia.
Từ Hàn làm ăn mày hơn mười hai năm nên hiểu rất rõ sống là một chuyện rất khó khăn.
Nếu sống sót vốn đã khó khăn như vậy, vậy vì sao còn muốn chết?
"Vì sao còn muốn ở lại chỗ này chờ chết phải không?"
Mặc dù lời sau của Từ Hàn vẫn chưa nói ra khỏi miệng, nhưng với lịch duyệt của Lâm Thủ, hiển nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Từ Hàn lập tức trầm mặc, hắn không rõ vấn đề này của mình có chọc giận vị Thần tướng vang danh thiên hạ này hay không. Nhưng hắn thực sự rất muốn biết đáp án của vấn đề này, rõ ràng có rất nhiều đường bày ra trước mặt Lâm Thủ, chạy cũng được, hàng cũng tốt, dường như đều tốt hơn ở chỗ này chờ chết. Nhưng vì sao nhất định phải làm chút chuyện cho dù trả giá cả mạng sống cũng không có một chút phần thắng?
Thế nhưng hiển nhiên lo lắng của hắn có chút dư thừa, Lâm Thủ khi đó dừng bước chân mình, trầm mắt nhìn Từ Hàn.
"Phủ chủ tin tưởng con người sau khi chết sẽ có quỷ ư?"
Lão hỏi như vậy.
Vấn đề này có chút cứng nhắc, cũng có chút đột ngột. Ít nhất Từ Hàn không cảm thấy vấn đề này có bất kỳ liên hệ nào với đề tài của bọn họ trước đó.
"Quá mức huyền bí một chút, cho nên tại hạ không tin."
Nhưng Từ Hàn sau khi hơi chần chờ lại thành thật trả lời.
Lâm Thủ lại lơ đễnh,
"Nhưng lão phu tin, trong những tướng sĩ đi theo ta năm đó cũng có tiểu tử vắt mũi chưa sạch như Phủ chủ, cũng có lão gia hỏa già như Mạnh Đồng. Rất nhiều người trong số họ đã chết, hy sinh ở những nơi khác nhau, một số lành lặn được chôn cất cùng một chỗ, nhưng cũng có một số thậm chí ngay cả thi thể cũng không tìm được."
"Nhưng có đôi khi ta lại cảm thấy bọn họ đều còn ở đây, ngay bên cạnh ta."
"Giống như ..."
Một khắc kia Lâm Thủ chợt giống như già đi vài phần, lão ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
Nơi đó có những ngôi sao lấp lánh, rực rỡ lóa mắt.
"Giống như ánh sao sáng trên bầu trời, bọn họ luôn nhìn ta."
"Năm đó bọn họ dùng mạng đối kháng địch nhân, nếu ta hàng thì đợi đến ngày chết đi, đến trên Hoàng Tuyền lộ, ta làm sao có mặt mũi đối mặt với bọn họ?"
Từ Hàn nghe được những lời này, lập tức trở nên trầm mặc, hắn không biết nên thể hiện thần sắc nào, lại dùng lời nói gì mới có thể trấn an lão giả trước mắt.
"Về phần trốn nha..."
Nhưng Lâm Thủ hoàn toàn không đợi Từ Hàn lên tiếng, há miệng một lần nữa.
"Thiên hạ nhìn như lớn, nhưng có đôi khi lại nhỏ đến đáng thương."
"Chúng ta chạy trốn, không nói đến việc không có ai thủ Đại Hoàng thành này, dù cho là có thì bọn họ thủ như thế nào, có thể thủ được hay không? Tất cả đều là những ẩn số."
"Một khi thành phá, Thiết kỵ Đại Hạ xông vào Trung Nguyên, cuộc sống của dân mất nước cũng không hề dễ chịu."
"Con người sống trên đời này, tốt số cũng tốt, xấu số cũng được."
"Nhưng lão phu cho rằng, chỉ có mệnh nắm trong tay chính mình mới là mạng của mình, đã như vậy, vì sao phải giao mạng của mình cho người khác định đoạt?
Lâm Thủ nói xong, ý cười trên mặt lại nặng thêm vài phần, lão trực tiếp nhìn Từ Hàn, hỏi.
"Từ phủ chủ, ngươi nói cái đạo lý này có đúng hay không?"