Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 67: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn” (2)

Chương 67: “Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn” (2)
Trái lại, ngươi thì sao? Chỉ là một kẻ nông dân vô học, cực kỳ quê mùa. Người không có thứ gì nên hồn, nửa tấc tu vi cũng không có, so với Hồng Tiên thì khác gì cây cỏ so với mặt trăng mặt trời, kiến càng so với Giao Long? Ngươi có tài đức gì có thể lấy Hồng Tiên làm vợ cơ chứ?" Lâm Khai rút cuộc là con cháu quan lại, dù không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng đã sớm chuẩn bị tốt những lời nói này.

Lời này vừa nói ra, điện lớn vốn yên tĩnh, nay lại càng yên lặng thêm vài phần.

Có đạo lý, đánh chó ngó mặt chủ.

Cho dù thân phận Từ Hàn không tốt, thế nhưng dù sao cũng là con rể do Diệp Thừa Thai chọn. Lâm Khai lại nói ra những lời như vậy với Từ Hàn, không chỉ bản thân Từ Hàn cảm thấy khó chịu, mà ngay cả Diệp Thừa Thai ở sau lưng hắn cũng sẽ không cảm thấy thoải mái.

Nhưng nếu như Lâm Khai đã nói tới mức này, thì Từ Hàn đương nhiên không thể bỏ qua được, nếu không chuyện của Ninh Quốc phủ hôm nay chắc chắn sẽ là trò hề cho người dân trong thành Truờng An.

Bởi vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Từ Hàn, muốn nhìn xem con người hắn nông sâu ra sao, mà càng nhiều hơn là vì tâm tính hả hê của bản thân mình.

"Đại Chu lấy hiếu thuận trị vì thiên hạ, có đạo lý là trưởng lão vi tôn, người cha là trời. Hôn sự của ta và Hồng Tiên là do Diệp Hầu gia khâm điểm, đây chính là danh chính. Tuy Từ mỗ xuất thân bần hàn, nhưng là người ngay thẳng, an phận thủ thường, lại là hậu duệ cố nhân của Hầu gia, ngài vì nhớ tình cũ nên đã gả con gái cho ta, đây chính là ngôn thuận. Danh chính ngôn thuận, trái lại ta muốn hỏi Lâm công tử, ngươi lấy thân phận gì để khoa chân múa tay ở đây? Hay là ngươi ỷ Lâm gia nhà lớn nghiệp lớn, không để Hầu gia Đại Chu vào trong con mắt?"

Từ Hàn nói những lời này thực sự oán giận sục sôi, đến câu hỏi cuối kia lại là mười phần ngạo khí, khiến cho sắc mặt Lâm Khai liên tục biến hóa, cuối cùng chỉ còn là một vẻ khó coi.

Bởi vì cái gọi là giết người tru tâm, lời nói này của Từ Hàn đã kéo ra đại kỳ của Ninh Quốc hầu, mà Lâm Khai náo loạn như vậy rốt cuộc lại không hợp quy củ. Trường Dạ Ti cho dù một tay che trời, thế nhưng cũng không dám vu oan vô căn cứ cho một vị Hầu gia. Bởi vậy, Lâm Khai vừa rồi còn chậm rãi nói lúc này lại á khẩu không trả lời được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Từ Hàn, nhưng lại không thể nào phản bác lại.

Nhưng bản chất gã ngang ngược đã quen, không thể nuốt nổi sự thua thiệt này.

Sau một lúc trầm tư, gã ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn quát lớn: "tặc tử hiểm ác, tu được miệng lưỡi trơn tru, tính mưu hại quan hệ giữa ta và Hầu phủ. Người mà ta chất vấn không phải Hầu gia, mà là hạng tiểu nhân lừa gạt Hầu gia như ngươi. Hôm nay, ta muốn vạch trần bản mặt thật của ngươi."

Lâm Khai vừa dứt lời thì thân thể khẽ động, hiển nhiên gã chủ động đánh tới Từ Hàn ngay trước mặt mọi người.

Trên điện lớn lập tức vang lên từng trận tiếng kinh hô, bọn họ cho rằng cuộc đấu khẩu chỉ vì bọn hắn trẻ người non dạ, làm theo cảm tính, chỉ cười cười cho qua. Thế nhưng, một khi đã động tay động chân thì tu vi của Từ Hàn còn chưa tới Bảo Bình cảnh, làm sao chống đỡ nổi Đan Dương cảnh của Lâm Khai, nếu như lỡ tay bị đánh trọng thương, thì mọi chuyện có chút phức tạp.

Mà trên vị trí gia chủ, Diệp Thừa Thai lại sững sờ.

Bản thân lão cũng muốn dò xét Từ Hàn một phen, hay nói đúng hơn là lão muốn xem thái độ của Thiên Sách Phủ ở sau lưng hắn. Nhưng ai ngờ tới gã Lâm Khai này lại là người không biết nặng nhẹ, trước mặt nhiều người như vậy mà lại dám động thủ đả thương người.

Chẳng may Từ Hàn xảy ra chuyện gì không hay, Thiên Sách Phủ trách tội xuống thì Diệp phủ hai mặt đều giáp thù, chỉ sợ không có chốn yên thân rồi.

Nghĩ như vậy, Diệp Thừa Thai liền muốn ra tay cứu lấy Từ Hàn, thế nhưng khoảng cách quá xa, mà Lâm Khai lại ra tay quá đột ngột, trong chớp mắt đã ở trước mặt Từ Hàn.

Lâm Khai nhanh chóng duỗi một tay ra, hóa thành hình trảo đánh thẳng tới mặt Từ Hàn. Diệp Thừa Thai hoàn toàn không kịp ra tay.

Đúng lúc này.

Từ Hàn chợt hít một hơi sâu, huyết nhục dưới lớp quần áo của hắn vào một khắc này cuồn cuộn nổi lên, dán chặt vào y phục của hắn.

Một chân hơi lùi ra sau, tay phải nắm thành quyền, hàn quang ngưng tụ trong hai tròng mắt, sau đó tay phải mạnh mẽ vung ra, cứng rắn nghênh đón móng vuốt sắc bén của Lâm Khai vọt tới.

Rắc rắc.

Một tiếng nhỏ vang lên.

Đó là thanh âm tiếng xương vỡ vụn.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của mọi người, thân thể Lâm Khai đang đằng đằng sát khí chợt ngừng lại, giống như một sinh vật bé nhỏ.

Phanh!

Sau một khắc, lại thêm một tiếng nổ vang.

Thân thể Lâm Khai mãnh liệt bay thẳng ra ngoài, đâm thẳng vào cột trụ điện lớn mới có thể cứng rắn ngừng lại. Rồi đầu nghiêng một bên, hiển nhiên là đã hôn mê.

Lúc này, Từ Hàn thu hồi nắm đấm, huyết nhục cuồn cuộn quanh người trở về nguyên dạng trong cùng một lúc, yên tĩnh đứng trong điện lớn, dường như mọi chuyện vừa phát sinh đều không liên quan gì đến hắn.

Mọi người đồng thời hít sâu một hơi, lúc này bọn họ mới tỉnh ngộ. Hóa ra Từ Hàn lại là một võ giả, vả lại cảnh giới cũng không hề thấp. Nếu không sẽ chẳng thể đánh một gã Đan Dương trọng thương chỉ trong phút chốc như vậy.

"Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn"

" Chớ làm ếch ngồi đáy giếng, chớ khinh người quá đáng a. Lâm công tử, xin đa tạ!"

Từ Hàn cũng không thèm nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, mà nhấc mèo đen đang ăn trên bàn lên, cũng không để ý đến sự phản kháng của nó, đặt trên vai mình. Hắn bước chân ra khỏi cửa điện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Diệp Thừa Thai kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng tràn đầy ngũ vị tạp trần

Lão biết rõ, Từ Hàn nói lời đó không phải để cho kẻ đang hôn mê là Lâm Khai kia nghe đấy

Mà cũng không phải nói cho đám quan khách ở đây.

Mà lời này, là nói với chính bản thân lão.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch