Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 68: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc (1)

Chương 68: Lấy sọ làm nón máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc (1)



Yến hội của Ninh quốc hầu rốt cuộc rơi vào một kết cục tan rã trong không vui.

Con trai của Lâm Lệ bị người đột nhiên xuất hiện tên là Từ Hàn đả thương, cần phải sai người khiêng về phủ thống lĩnh, không ai biết được vị Đại thống lĩnh của Trường Dạ Ti kia rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào, Diệp Thừa Thai cũng vì chuyện này mà mất hết hứng thú, các khách mời hiển nhiên đều là hạng người có nhãn lực, đồng loạt mượn cớ xin cáo lui.

Phủ Ninh quốc hầu vừa mới còn cực kỳ náo nhiệt trong chớp mắt lại thành trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.

Diệp Thừa Thai ngồi bên trong điện, hai tóc mai của lão đã mọc ra một ít tóc trắng, nhìn Hầu phủ người đi nhà trống, ánh mắt ngưng trọng, thật lâu không nói.

"Phu quân." Lúc này có một bóng hình xinh đẹp đi vào, thần sắc lo lắng nhìn Diệp Thừa Thai.

Diệp Thừa Thai nghe vậy rốt cuộc từ trong suy nghĩ của mình hồi phục thần trí, lão ngửa đầu nhìn Mục Ân Ân đi đến trước mặt mình, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười.

"Phu nhân đã tới." Lão nói như vậy rồi đứng lên.

"Phu quân, Trường Dạ Ty dù sao cũng nhận được Thánh thượng nể trọng, ngày hôm nay con trai của Lâm Lệ lại bị đánh trọng thương trong phủ chúng ta, thiếp sợ. . ." Mục Ân Ân cau mày nói, Diệp Thừa Thai đột nhiên quyết định chuyện gả Diệp Hồng Tiên cho Từ Hàn, bà vốn đã cảm thấy không thích đáng, thêm với chuyện hôm nay lại càng khiến bà sinh ra sầu lo.

Diệp Thừa Thai trầm ngâm một hồi, sau đó chợt vươn tay, nắm chặt hai tay Mục Ân Ân.

Lão nhìn khóe mắt bà đã hiện lên đuôi cá, nghĩ đến vẽ tao nhã của bà lúc lần gặp mặt đầu năm đó. Sau đó, trong mắt Diệp Thừa Thai hiện lên một vẻ kiên quyết, lão rất nghiêm túc nói.

"Lo lắng của phu nhân, kẻ làm chồng này đương nhiên biết rõ, nhưng phu nhân đã từng nghĩ tới vì sao Diệp phủ chúng ta lại rơi vào tình cảnh như vậy, nếu như Tư Không Bạch không thu nhận Hồng Tiên, chỉ sợ tên Lâm Khai kia đã sớm ỷ thế hiếp người, cưỡi trên đầu Diệp phủ chúng ta."

"Ý của phu quân là" Mục Ân Ân rốt cuộc cũng chỉ là một người đàn bà có gia đình, một lòng chỉ nghĩ đến giúp chồng dạy con, tranh chấp trong triều đình không phải là thứ bà có thể hiểu rõ đấy.

"Đơn giản là vì chuyện Mục Vương phủ năm đó, Chúc Hiền mãi mãi sẽ ôm lấy địch ý đối với những người có quan hệ dây mơ rễ má với Mục gia như chúng ta. Một ngày Trường Dạ Ti còn tồn tại, phủ Ninh quốc ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng chuyển mình. Lúc trước còn có thể tham sống sợ chết, hôm nay Hồng Tiên đã vào Linh Lung Các, chúng ta sẽ thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Chúc Hiền, nếu như chúng ta không thể chiếm được sự tín nhiệm của Trường Dạ Ti, vậy sao không quyết chí leo lên chiến xa của Thiên Sách phủ, có câu là rắn chết trăm năm vẫn còn độc, Thiên Sách phủ dù thế yếu, cũng sẽ không mặc cho Trường Dạ Ti hô phong hoán vũ trong Đại Chu này. Phu tử đã ẩn núp nhiều năm như vậy, đột nhiên mang đệ tử của ngài đưa vào Trường An, nếu như ta đoán không nhầm, cuộc phản kích Thiên Sách phủ đã muốn bắt đầu."

Mục Ân Ân nghe vậy, thân thể khó tránh khỏi chấn động.

Bà ngửa đầu nhìn về phía chồng mình.

Người nam nhân này đã qua bốn mươi tuổi, năm tháng đã để lại những dấu vết không thể lau đi trên gương mặt lão, hai tóc mai cũng hiện ra điểm trắng.

Trường Dạ Ty chèn ép, bóng đen của triều đình gần như đã tôi luyện khiến lão sắc sảo, đã sớm không còn bộ dáng năm đó nữa.

Nhưng vào thời khắc này, ngay lúc này, ngay trong nháy mắt mà lão nói ra những lời nói kia.

Mục Ân Ân có chút hoảng hốt, dường như trong lúc mơ hồ bà lại nhìn thấy vị thiếu niên hăng hái, nhẹ nhàng năm xưa một lần nữa đứng trước mặt mình.

Lão là chồng của bà, là Ninh quốc hầu của Đại Chu, cũng là thống lĩnh Hãm Trận doanh dưới trướng Mục gia quân năm đó.

Thiết huyết tướng quân Diệp Thừa Thai, lấy sọ làm nón lấy máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc a!

Mục Ân Ân rốt cuộc không thể hiễu rõ ngươi lừa ta dối trong thành Trường An, nhưng nếu như Diệp Thừa Thai đã có quyết định, phu xướng phụ tùy, sống chết cùng lão. (cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo)

Vì vậy, bà khẽ gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt đầu mình chậm rãi kề vào trong ngực Diệp Thừa Thai. ...

Từ Hàn giống như một người vô sự trở lại chỗ ở của mình trong phủ Ninh quốc hầu.

Cảnh ban đêm dần dần buông, hoàng hôn hạ xuống.

Từ Hàn đuổi những người hầu bị Diệp Thừa Thai phái tới hầu hạ hắn đi, một thân một mình đứng trong sân.

Ở trong sân, mèo đen đang đuổi theo lá rụng ngày thu, một đôi mắt trừng đến tròn trĩnh, dường như bất cứ lúc nào nó cũng luôn cảm thấy hiếu kỳ đối với cái thế giới này.

Chích.

Vào lúc này một tiếng kiếm minh vang lên, cái thanh Hình Thiên kiếm mà Thương Hải Lưu lưu lại bị Từ Hàn nắm trong tay.

Thân kiếm màu đỏ tươi chiếu đến con ngươi đen nhánh của hắn, dường như cũng bịt kín một màu máu nhàn nhạt.

Uống!

Kèm theo một tiếng thở nhẹ, thân thể của hắn đột nhiên bắt đầu chuyển động.

Từng kiếm chiêu lăng liệt được hắn vung ra, kiếm chiêu cũng không huyền diệu, chỉ là các loại chiêu thức bình thường như đâm, bổ, treo, vung, nhưng mỗi một chiêu Từ Hàn đều thi triển cực kỳ nghiêm túc, cũng không vì chiêu thức đơn giản mà có chút lười biếng.

Bởi vì kinh mạch trong cơ thể nên dù cho đã gieo xuống Đại Diễn Kiếm Chủng, Từ Hàn vẫn như trước kia, hắn không thể tu luyện kiếm quyết đứng đầu thiên hạ này, nhưng bất kể kiếm pháp này huyền diệu cao thâm như thế nào, nhưng cuối cùng là thoát thai trong chiêu thức một đâm một bổ đơn giản như vậy. Từ Hàn tự biết cho dù hắn có thể thuận lợi tu bổ tốt kinh mạch, nhưng so với tu sĩ bình thường mà nói, bước chân của hắn cũng đã chậm quá nhiều, mà bây giờ mỗi một lần luyện kiếm, mặc dù nhìn hiệu quả có vẻ quá mức bé nhỏ, nhưng vẫn hơn là thời gian sống uổng.

Mười hai năm ăn bữa hôm lo bữa mai, bốn năm vào sống ra chết khiến trong lòng Từ Hàn nhiều ít có một cảm giác gấp gáp khó hiểu như vậy.

Phía dưới thiên hạ nhìn như yên ổn này là mạch nước ngầm đã sớm mãnh liệt, muốn sống sót thì thứ có thể dựa vào trước tiên chính là bản thân mình.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch