Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 76: Yêu đơn phương (1)

Chương 76: Yêu đơn phương (1)



Sáng sớm ngày thứ hai, Đồng Thiết Tâm đánh hai chiếc xe ngựa mang theo đám sư đệ sư muội đi tới cửa phủ Ninh quốc hầu.

"Sư huynh, Ninh quốc hầu quá không biết điều rồi, Hồng Tiên sư muội xuất sắc như vậy, lại bị gả cho một tên tiểu tử nông thôn quê mùa, theo ta thấy, cần phải nói chuyện lại với Diệp Thừa Thai." Vị đệ tử phản bác lại lời nói của Diệp Thừa Thai ở phủ Ninh Quốc hầu lần trước đi tới bên cạnh Đồng Thiết Tâm đang sửa sang lại xe ngựa, không cam lòng nói.

"Đúng vậy đấy! Ta thấy Hồng Tiên sư muội lại không có chút ý định phản đối, thực sự có chút kỳ quái."

"Là vì nàng đã sống trong thành Trường An từ nhỏ, nếu như đi đến Linh Lung Các, ngày nào cũng đối diện với thanh niên tài tuấn như Đồng sư huynh, nhất định nàng sẽ phải hối hận." Mọi người chung quanh cũng ngầm bênh vực Đồng Thiết Tâm, vốn đang rơi vào thế yếu.

"Đừng nói nữa." Đồng Thiết Tâm lạnh giọng nói, cắt ngang lời nói của của mọi người.

Ánh mắt của gã vào một khắc này dần dần híp lại,"chỉ là Bảo Bình Cảnh, nếu như hắn hiểu chuyện thì sẽ hủy bỏ hôn ước, nếu như không, chờ khi tới Linh Lung Các ta sẽ làm cho hắn chịu không nổi!"

Đồng Thiết Tâm nói như vậy, phía cổng lớn bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh.

Lại thấy Diệp Thừa Thai và Mục Ân Ân dẫn Diệp Hồng Tiên cùng Từ Hàn từ bên trong phủ đi ra.

Lúc đó vẻ mặt âm lãnh của Đồng Thiết Tâm lập tức tản đi, biến thành một phiến gió xuân khiến lòng người vui mừng hớn hở.

"Để Đồng thiếu hiệp đợi lâu." Diệp Thừa Thai chắp tay cất lời nói với Đồng Thiết Tâm, trên mặt lão hồ ly cũng mang theo nụ cười vui vẻ.

"Hầu Gia khách sáo, chúng ta cũng vừa mới đến mà thôi." Đồng Thiết Tâm nói xong, khóe mắt lại lướt qua thân thể Diệp Thừa Thai, nhìn về phía Diệp Hồng Tiên phía sau lưng lão, lúc đó trong con ngươi gã hiện lên một tia lửa nóng, nhưng lại rất nhanh bị gã đè xuống.

"Hồng Tiên, Từ huynh đệ hai người chuẩn bị xong chưa, nếu như ổn cả rồi thì chúng ta lập tức chuẩn bị lên đường." Sau đó gã cực kỳ sốt ruột thúc giục Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ nhiệt tình sốt sắng làm cho người ta khó có thể sinh ra nửa phần phòng bị.

Diệp Hồng Tiên cùng Từ Hàn hiển nhiên đồng loạt gật đầu, lại nghe Diệp Thừa Thai và Mục Ân Ân nhắn nhủ vài câu, liền đi theo Đồng Thiết Tâm tới bên cạnh xe ngựa.

Hai người muốn đi lên cùng một xe ngựa, Diệp Hồng Tiên lên xe trước tiên, vừa mới đi vào thùng xe, Từ Hàn đang muốn trèo lên xe, nhưng ngay lúc này, Đồng Thiết Tâm lại vươn một tay ngăn cản hắn.

Từ Hàn sững sờ, có chút nghi hoặc nhìn về phía Đồng Thiết Tâm.

"Từ huynh đệ, xin lỗi, nam nữ cách biệt, một xe là chuẩn bị cho Hồng Tiên cùng hai vị sư muội, xin ngươi ủy khuất một cái, đi tới cái xe ngựa kia ngồi cùng các sư đệ khác." Đồng Thiết Tâm cười ha hả nói.

Đám người Linh Lung Các tính cả Đồng Thiết tâm thì có tổng cộng sáu người, bốn nam hai nữ.

Theo lý, Từ Hàn vốn định lấy danh nghĩa là vợ chồng với Diệp Hồng Tiên, hai người ngồi chung xe cũng là điều đương nhiên. Nghe Đồng Thiết Tâm nói như vậy, mặc dù biết gã đang cố ý gây khó, nhưng hắn thực sự không thể tìm được khuyết điểm gì trong câu nói kia. Huống chi, hắn cũng đã thử qua thủ đoạn của Diệp Hồng Tiên, cũng không muốn tiếp xúc nàng quá nhiều. Bởi vậy, đề nghị của Đồng Thiết Tâm nằm trong ý muốn của Từ Hàn.

Cho nên, Từ Hàn lúc này chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu.

"Đồng đại ca nói rất có lý, là Từ mỗ lỗ mãng rồi." Nói xong hắn liền xoay người qua, đi tới cái xe ngựa còn lại.

Rất nhanh, một đoàn người liền lên xe ngựa, lại cáo biệt vợ chồng Diệp Thừa Thai. Sau đó, liền điều khiển xe ngựa chạy nhanh ra khỏi thành Trường An. ...

Một nhóm tổng cộng có tám người.

Từ Hàn ngồi chung xe cùng với người trẻ tuổi nhất là La Ấn, và một gã cao gầy cao gầy là Mạnh Thư Các. Do Hồ Đại Lượng, vị nam tử cường tráng nhất trong đám người đánh xe. Mà xe ngựa bên phía Diệp Hồng Tiên ngồi chung cùng hai nữ tử kia lại do đích thân Đồng Thiết Tâm điều khiển.

Đại khái cũng là vì gã muốn tiếp xúc với Diệp Hồng Tiên nhiều một chút, nên gã mới có chủ ý như vậy.

Cũng có thể coi là hao tổn không ít tâm tư. Từ Hàn nhìn xuyên qua cửa sổ thấy, cho dù phải điều khiển xe ngựa nhưng Đồng Thiết Tâm cũng ân cần đối thoại câu được câu không với Diệp Hồng Tiên, hắn thầm cảm thấy có chút buồn cười.

Diệp Hồng Tiên nhìn như vô hại nhưng ẩn trong đó là lòng dạ nông sâu khôn lường, mặc dù tuổi tác của Đồng Thiết Tâm lớn hơn, nhưng hôm nay tâm lại si một chữ tình.

Chỉ sợ từ nay sẽ ăn phải thua thiệt từ vị thiên kim tiểu thư Hầu phủ này là điều khó tránh khỏi.

Đương nhiên, những chuyện này cũng không có liên quan gì tới Từ Hàn, mà hắn cũng không muốn quản nhiều.

Nghĩ tới đây, Từ Hàn thu hồi ánh mắt của mình, chuẩn bị nhắm mắt lại nghỉ ngơi một phen cho tốt.

"Đồng sư huynh là đệ tử của Chấp Kiếm đường Linh Lung Các chúng ta, mặc dù trẻ tuổi nhưng là đã đạt đến Tam Nguyên cảnh, nghe nói gần nhất đã chạm vào cánh cửa Thông U cảnh, xem chừng không cần đến thời gian một năm là có thể đạt đến một bước kia, trở thành đệ tử thân truyền." Nhưng ngay lúc đó, vị La Ấn kia lại bỗng nhiên mở miệng, có chút kỳ quái nói.

Gã thấy Từ Hàn vừa mới nhìn chiếc xe ngựa kia, thầm cho rằng trong lòng đối phương đang rất phiền muộn. Vì vậy mới nói ra những lời này với ý đồ khiến cho Từ Hàn minh bạch sự chênh lệch giữa hắn và Đồng Thiết Tâm.

"Đúng vậy đấy, Đồng sư huynh thiên phú tuyệt luân, chúng ta còn lâu mới có thể sánh cùng." Mà ngay bên cạnh gã, tên Mạnh Thư Các vừa cao vừa gầy kia cũng tiếp lời cảm thán nói, rồi sau đó y giống như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, nhìn như tò mò hỏi: "Từ huynh đệ có thể được Diệp Hầu gia coi trọng, suy cho cùng chắc cũng có chỗ bất phàm, không biết hôm nay đã tu đến cảnh giới nào?"

Trong thân thể Từ Hàn không có nửa phần chân khí, nói cách khác lấy ánh mắt một vị võ giả bình thường cũng có thể nhìn ra được cảnh giới của Từ Hàn tối đa cũng chỉ là Bảo Bình cảnh, mà điểm này thì cả La Ấn và Mạnh Thư Các hiển nhiên đều nhìn ra được, hỏi lời này đơn giản chỉ muốn mượn cớ vũ nhục Từ Hàn một phen.

Từ Hàn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của bọn chúng, hắn cũng không vì vậy mà tức giận, chỉ nhếch miệng mỉm cười, đáp lại một cách nhàn nhạt: "nói ra thật xấu hổ, Từ mỗ khi còn bé gặp kiếp nạn khiến kinh mạch trong thân thể hỗn loạn, cho đến hôm nay cũng không thể ngưng ra nửa phần nội lực, làm hai vị chê cười rồi."

Hai người đều không nghĩ tới Từ Hàn sẽ cho ra đáp án như vậy, thần sắc hơi sững sờ.

"Thật ư, vậy thì thực sự đáng tiếc.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch