- Đúng vậy a, Tiểu vương gia, ngươi liền lấy ra cho chúng ta mở mang tầm mắt a! Chung quanh một đám hoàn khố đệ tử cũng đi theo ồn ào. Hiển nhiên, bọn hắn đều hiểu rõ tình huống của Võ Thành Vương phủ, không tin Khương Tư Nam có trân bảo như vậy, đều chờ đợi xem hắn chê cười. - Các ngươi quả thật muốn xem? Khương Tư Nam mặt lộ ra một tia ngượng nghịu. Hoàng Thiên Hoa bỗng nhiên cảm giác được có chút không đúng, nhưng vẫn gật đầu nói: - Lấy ra xem một chút đi! - Tốt! Khương Tư Nam bỗng nhiên cười ha ha, lập tức cầm hộp gỗ trong tay mở ra, từ bên trong lấy ra một thanh Kim Tiên lập lòe lóng lánh chín tiết, cao cao giơ lên. - Đả Vương Kim Tiên ở đây, thấy Kim Tiên như gặp bệ hạ, bọn ngươi còn không mau mau quỳ xuống! Toàn bộ Hoang Thú tràng hết thảy mọi người lập tức sững sờ, nhìn về phía Kim Tiên trong tay Khương Tư Nam hào quang lập loè, trên mặt đều lộ ra biểu lộ vô cùng khiếp sợ. Đả Vương Kim Tiên! Đây chính là tiên đế ban thưởng cho thân đệ đệ của mình, Trấn Quốc Võ Thành Vương Khương Viễn Sơn, trên có thể đánh hôn quân, hạ có thể tru nịnh thần, thấy Kim Tiên như gặp đương kim bệ hạ, tất cả mọi người phải quỳ xuống hành lễ, nếu không cái kia chính là đại bất kính. Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống, miệng hô: - Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Chỉ có Hoàng Thiên Hoa cùng đám hoàn khố đệ tử ở sau lưng, vẫn đang ngây ngốc đứng đó. - Hoàng Thiên Hoa! Các ngươi còn không mau mau quỳ xuống, muốn gánh tội danh bất kính sao? Khương Tư Nam quát lạnh một tiếng. Sắc mặt của Hoàng Thiên Hoa lập tức đỏ lên, trong nội tâm phiền muộn muốn thổ huyết, cái này thật đúng là dời thạch đầu nện chân mình, vốn muốn nhìn Khương Tư Nam chê cười, kết quả Khương Tư Nam không theo như lẽ thường an bài, xếp đặt mình một đạo. Nhưng mà ở trước mặt Đả Vương Kim Tiên hắn cũng không dám không quỳ, chỉ phải lập tức quỳ xuống hành lễ. - Ha ha ha ha! Khương Tư Nam cười to, vô cùng thoải mái, Hoàng Thiên Hoa quỳ cho Đả Vương Kim Tiên, cũng chính là quỳ xuống cho mình, cuối cùng ra một ngụm ác khí trong nội tâm. - Ca ca, ngươi trộm Kim Tiên của gia gia, ngài mà biết chúng ta liền xong đời! Khương Vũ Điệp cũng thét kinh hãi, bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói với Khương Tư Nam. - Yên tâm, Vũ Điệp, ta chỉ là mượn thoáng một phát, rất nhanh liền trả lại! Khương Tư Nam nhìn nàng cho một cái ánh mắt yên tâm, dáng tươi cười sáng lạn. - Khương Tư Nam, còn không thu Đả Vương Kim Tiên lại! Trong mắt Hoàng Thiên Hoa như muốn phóng hỏa, toàn bộ đại sảnh ngoại trừ Khương Tư Nam, Khương Vũ Điệp cùng Bạch Long Ngọc, tất cả đều quỳ xuống một mảng lớn. Khương Tư Nam mỉm cười, thu Đả Vương Kim Tiên lại, lúc này tất cả mọi người mới dám đứng lên. - Khương Tư Nam, ngươi xác định ngươi muốn lấy Đả Vương Kim Tiên làm tiền đặt cược? Hoàng Thiên Hoa đè xuống phẫn nộ trong lòng, sắc mặt lại khôi phục bình tĩnh, chỉ là cũng không hề giả bộ như cùng Khương Tư Nam rất thân cận, thanh âm lạnh như băng. Trong lòng của hắn lại sinh ra một cỗ ý niệm, nếu như mình thắng Đả Vương Kim Tiên trở lại, sẽ là tình hình thế nào? Nghĩ tới đây, nội tâm của hắn lập tức trở nên lửa nóng. - Đúng vậy, ta muốn đánh bạc thanh Ngân Sương Bảo Đao của Bạch bàn tử, nhưng mà không có nhiều bạc như vậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Kim Tiên này coi như giá trị ít tiền! Khương Tư Nam cười mỉm nói. - Thật sự là phá sản a! Trước kia là phế vật thì cũng thôi, nhưng mà không nghĩ tới ngay cả Đả Vương Kim Tiên của lão Vương gia cũng dám đem ra đánh bạc, Võ Thành Vương phủ không người kế tục a... Trên khán đài Hoang Thú tràng, người đối với lão Vương gia bảo trì kính ý đều ở trong lòng thở dài, mà có ít người lại đang chờ xem Khương Tư Nam chê cười. - Bất quá, căn Đả Vương Kim Tiên này nói như thế nào cũng không chỉ hai trăm vạn lượng bạc a, ta muốn tăng giá! Khương Tư Nam nói ra. Căn Đả Vương Kim Tiên này là tiên đế ngự tứ chi bảo, toàn bộ Đại Càn Vương Triều chỉ có một, dựa vào bảo vật này, Võ Thành Vương phủ quang vinh tới cực điểm, ngay cả Đức Tông Hoàng Đế đối với cái này cũng rất đỏ mắt, chẳng qua là không thể mượn cớ thu hồi mà thôi. Bởi vậy tuy Kim Tiên này không phải Linh khí gì, nhưng là biểu tượng của thân phận cùng vinh quang, tự nhiên viễn siêu giá trị của Ngân Sương Bảo Đao. Hoàng Thiên Hoa chau mày. - Ngươi muốn tăng thêm bao nhiêu? - 500 vạn lượng! Khương Tư Nam mỉm cười. - Kim Tiên của ta định giá 500 vạn lượng cùng ngươi đánh bạc, như thế nào? Tất cả mọi người lập tức hít một hơi khí lạnh, 500 vạn lượng, đây chính là cái giá trên trời, toàn bộ Võ Thành Vương phủ một năm thu nhập chỉ sợ cũng không có nhiều như vậy, nhưng mà nghĩ lại, so với Đả Vương Kim Tiên, 500 vạn lượng ngược lại là bình thường. Hoàng Thiên Hoa cũng thần sắc biến đổi, cắn răng nói: - Tốt! 500 vạn lượng liền 500 vạn lượng! Trong mật thất của Tam hoàng tử. Tần Chung cười nhạt nói với Tam hoàng tử: - Điện hạ, bệ hạ đã sớm muốn thu hồi Đả Vương Kim Tiên, chỉ là một mực khổ nổi không có cớ, nếu ngươi có thể được Kim Tiên hiến cho bệ hạ, ta nghĩ bệ hạ nhất định sẽ thật cao hứng! Tam hoàng tử nghe xong con mắt lập tức sáng ngời. Hắn khẽ vươn tay, thị vệ bên cạnh đưa qua một bình ngọc màu ngà sữa, nhẹ nhàng mở ra, một viên đan dược cỡ long nhãn màu xanh nhạt, tản ra quang mang màu xanh lá, óng ánh bích lục, có văn lạc nhàn nhạt hiển hiện, lăng không sinh ra một mùi thuốc, để cho người nghe chi cảm thấy tinh thần đại chấn. - Thanh Linh Đan! Tần Chung cũng biến sắc, nhận ra loại đan dược này. Thanh Linh Đan là một loại Linh Đan Nhị phẩm, nhưng mà luận dược lực thậm chí so với Nhị phẩm Ngưng Chân Đan còn phải mạnh hơn gấp đôi, so với Linh Đan Tam phẩm cũng không kém bao nhiêu, chẳng những có thể dùng tăng công lực, chính yếu nhất đúng là có thể chải vuốt kinh mạch bị hao tổn, đúc thành Đạo Cơ. Trên mặt Tam hoàng tử cũng lộ ra một tia đau lòng. - Đây là ta vừa rồi bỏ ra 300 vạn lượng từ trong Trân Bảo Các mua, nguyên bản muốn chờ ta đột phá Tiên Thiên cảnh lại phục dụng, nhưng mà vì Đả Vương Kim Tiên, đáng giá! - Chu Thiết, ngươi đi gọi trận đi! Bên cạnh một thị vệ dáng người khôi ngô, ánh mắt lợi hại lên tiếng, quay người ra ghế lô. - Khương Tư Nam, chủ nhân nhà của chúng ta muốn dùng Thanh Linh Đan này, định giá 300 vạn lượng cùng ngươi đánh bạc! Chu Thiết đối với Khương Tư Nam lạnh lùng nói ra.