WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tây Du Đại Giải Trí

Chương 102: Đạo Minh bắt quỷ.

Chương 102: Đạo Minh bắt quỷ.
Shared by: truyendichgiare.com
=== oOo ===​
Một người trung niên nghi ngờ hỏi: "Sao ta lại nghe nói kẻ sát nhân là nữ?"

Thanh niên áo xám khinh thường phản bác: "Nữ? Làm sao có chuyện đó được! Nữ nhân làm sao có thể giết chết nhiều người như vậy?"

Người trung niên phản bác: "Lỡ như là tu sĩ thì sao!"

"Tránh tránh tránh! Đừng quấy rối!" Một ông lão không hài lòng đẩy người trung niên ra.

Sau đó ông ta cười ha ha nói với thanh niên áo xám: "Nói tiếp, nói tiếp đi! Ngươi trốn thoát khỏi tay bọn hắn như thế nào?"

Thanh niên áo xám vênh váo nhìn người trung niên một hồi, sau đó tiếp tục nói: "Khi đó ta đang ở lầu hai, ở trong phòng Tiểu Hồng cô
nương, nhìn thấy tình huống đó nên ta bị dọa sợ! Lúc ấy ta chui xuống gầm giường…"

Một thanh niên nuôi ria mép cười bỉ ổi, nói: "Tiểu Hồng cô nương là người đứng đầu bảng ở Di Hồng viện! Mau nói cho bọn ta biết
chuyện của nàng."

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều sáng lên, ai cũng nhìn thanh niên áo xám với ánh mắt đầy mong đợi.

Thanh niên áo xám bỉ ổi cười nói: "Huynh đệ cũng là người đồng đạo à! Nói về Tiểu Hồng cô nương, chẳng những dáng vẻ xinh đẹp, kỹ
thuật cũng là hàng đầu..."

Trương Minh Hiên nhìn bọn họ bu lại một chỗ, phát ra từng trận tiếng cười bỉ ổi, hắn im lặng đi ra, nói kiểu gì mà đã lạc đề rồi! Thôi
được, không nghe ngóng nữa, chỉ là chết mấy người mà thôi, chuyện rất bình thường ở thời cổ đại, quan tâm đến chuyện cuả mình là
được.

Hai tay của Trương Minh Hiên chắp ở phía sau, thong dong trở về thư điếm, nằm vào ghế dựa rồi bắt đầu thu hoạch rau, không ngoài
dự đoán, nông trại lại bị Lý Thanh Tuyền chà đạp rối tinh rối mù.

Trương Minh Hiên xoa cằm nghĩ: "Có nên mua chó không đây!"

Nói làm là làm, hắn trực tiếp liên lạc với Trương Tiểu Phàm để mở cửa sau, cho hắn hơn vạn quan. Trương Minh Hiên giàu nứt đố đổ
vách trực tiếp mua một con chó ngao Tây Tạng đặt ở trong nông trại, thế này thì an toàn rồi.

Trương Minh Hiên còn chưa trồng rau, Dung Mỗ đã mang khuôn mặt tràn đầy vẻ u sầu chạy vào.

Trương Minh Hiên cười chào hỏi: "Dung Mỗ, buổi sáng tốt lành!"

Dung Mỗ cung kính cúi chào Trương Minh Hiên, nói: "Chào thiếu gia!"

Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Sao ngươi biết ta ở đây?"

Dung Mỗ do dự một lúc mới nói: "Lão hủ đã đi theo thiếu gia về đây."

Trương Minh Hiên thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt hỏi: "Đi theo ta? Vì sao?"

Dung Mỗ vội vàng quỳ rạp xuống đất, nói: "Tiểu yêu đáng chết, tiểu yêu muốn biết phủ đệ của chủ nhân ở đâu để ngài tiện sai bảo,
phục vụ chủ nhân tốt hơn, thế nên ta mới tự ý theo dõi chủ nhân, tiểu yêu đáng chết!"

Trương Minh Hiên thấy Dung Mỗ run rẩy sợ hãi thì lòng hắn cũng mềm nhũn ra, không vui nói: "Lần sau không được làm thế nữa, đứng
lên đi!"

Dung Mỗ cảm kích nói: "Đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân tha thứ.", sau đó nơm nớp lo sợ đứng lên.

Trương Minh Hiên hỏi: "Hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì không?"

Dung Mỗ bắt đầu lo lắng, nói: "Chủ nhân, chắc là ngài biết có người chết ở bên ngoài!"

Trương Minh Hiên gật đầu, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là ta biết, có chuyện gì có thể giấu diếm được con mắt của ta chứ. Đại hán cao
tám thước, khuôn mặt dữ tợn, tay cầm đao lớn đột phá vòng vây xông vào Di Hồng viện giết chóc, máu chảy thành sông!" Trương Minh
Hiên gật gù đắc ý, bày ra dáng vẻ rất cảm thán.

Dung Mỗ cẩn thận đánh giá Trương Minh Hiên một chút, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói: "Là Vương Tinh làm."

Tôm tép? Trương Minh Hiên lập tức rơi vào trạng thái mờ mịt, cúi đầu nhìn Dung Mỗ, vẻ mặt khó có thể tin, đoạn nói: "Vương Tinh
làm?"

Dung Mỗ thấp thỏm lo lắng khẽ gật đầu, nói: "Không chỉ là Di Hồng viện, mà còn có cả nhà chủ nhân của hắn lúc còn sống nữa."

Trương Minh Hiên hoàn toàn mờ mịt, thế rồi hắn lấy lại tinh thần, lập tức giậm chân kêu lên: "Nàng ta muốn làm gì?"

Hắn tức giận đến mức lỗ mũi cũng muốn phun ra khói, hắn đi đi lại lại vài vòng trong thư điếm rồi kêu lên: "Nàng ta đâu? Không dám tới
gặp ta à, hay là bỏ trốn rồi?"

Dung Mỗ cẩn thận nói: "Nàng, nàng vừa mới bị người của Đạo Minh bắt đi. Đám quỷ còn lại cũng đều bị bắt đi rồi, bởi vì ta ra ngoài
giúp Địa Vận tìm một số vật liệu lớn nên mới tránh thoát được một kiếp."

Trương Minh Hiên nghi ngờ nhìn bà ta, hỏi: "Sao ngươi biết bọn họ bị Đạo Minh bắt đi?"

Dung Mỗ mở điện thoại di động của mình ra, chỉ thấy có một cuộc đối thoại truyền đến.

Một tiếng quát mắng nghiêm khắc vang lên: "Đồ quỷ lớn mật, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám làm bậy ở Hoàng Thành, ngươi thật
sự không biết chữ "chết" được viết như thế nào ư?"

Sau đó có một tiếng cười thê lương truyền ra: "Chết? Ta đã là quỷ, làm sao lại sợ chết chứ. Ta chỉ sợ người tốt sống không lâu, kẻ ác
sống thong dong. Hắn cưỡng bức chiếm đoạt thân thể ta, mặc cho ta đau khổ cầu xin, còn nàng ta thì dùng gậy đánh chết ta và đứa con
chưa chào đời của ta, bọn họ bức ép ta, một thiếu nữ nhà lành làm kỹ nữ, bỏ thuốc ta, đánh ta, cưỡng bức chiếm lấy ta, phát tiết dục
vọng cầm thú lên cơ thể đầy thương tích này của ta, thích thú tươi cười tựa như một lũ ma mỹ. Ngươi nói bọn họ có đáng chết không?"

Không gian tĩnh lặng hồi lâu, mới có một giọng nói phát ra: "Bọn họ có đáng chết hay không thì tự có pháp luật của triều đình quyết
định, nào tới lượt một con tiểu quỷ như ngươi làm càn, tới đây cho ta!"

"Không!!!" Có tiếng kêu đầy thảm thương vang lên, tệp thu âm đột ngột ngừng lại.

Trương Minh Hiên ngơ ngác đứng sững tại chỗ, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng kêu đầy thảm thương của Vương Tinh, trong mấy câu
ngắn ngủi này chứa đựng sự tuyệt vọng và thống khổ đến tột cùng! Quả thật là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

Những lời lên án cũng khiến cho lòng Trương Minh Hiên xoắn lại, hắn khẽ mắng một tiếng: "Một đám súc sinh!"

Dung Mỗ cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Trương Minh Hiên tức giận nói: "Cái gì mà phải làm gì? Các ngươi là người của ta, chưa đến lượt bọn họ giải quyết, bây giờ cùng ta đi
đòi người!"

Dung Mỗ lập tức vui vẻ nói: "Dạ!"

Ở chung một năm, bà cũng thật sự thích đám trẻ này, thích bọn họ gọi bà là Mỗ Mỗ.

Hai người đóng cửa phòng lại, mang theo khí thế sôi sục đi thẳng vào rong thành.

Đi một hồi rồi tới giao lộ, Trương Minh Hiên hỏi: "Bây giờ đi như thế nào?"

Dung Mỗ sững sờ, cẩn thận nói: "Ngài nói đi như thế nào thì đi như thế nấy."

Trương Minh Hiên lập tức mờ mịt, quay đầu nhìn lấy Dung Mỗ, nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết đường sao? Ta đi theo ngươi mà!"

Dung Mỗ xấu hổ, nói: "Thiếu gia, ngài thật biết nói đùa, Đạo Minh chính là cấm địa đối với bọn ta, ta chưa từng đi tới đó. Ta vẫn luôn
theo chân ngài mà."

Lúc này, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bốn con mắt mờ mịt nhìn nhau.







Trang 52# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.