Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tây Du Đại Giải Trí

Chương 103: Hữu nghị tiến vào Đạo Minh.

Chương 103: Hữu nghị tiến vào Đạo Minh.
Shared by: truyendichgiare.com
=== oOo ===​




Trong Đạo Minh, đình các san sát nhau, ngói xanh lưu ly, lầu các xinh đẹp đan xen nhau một cách tinh tế, trong sân có hoa thơm cỏ lạ
quanh năm không tàn, có dòng suối xanh biếc trăm năm không cạn. Tiên hạc dạo bước bên hồ, thỏ vàng chạy nhảy giữa những bụi
hoa, phi cầm dị thú nhiều không kể xiết. Trên đỉnh ngọn cây, giữa hồ, trong lầu các, người tu đạo đều tụ tập với nhau, ai ai cũng
chuyện trò vui vẻ, nhàn nhã tự tại.

Mà ở giữa rất nhiều công trình kiến trúc, có một đại sảnh vàng son lộng lẫy cực kỳ nổi bật, cao lớn uy nghiêm, bên trên mái hiên đều là
những bức tượng rồng phượng, mỗi một cái trụ mỗi một cái ghế đều được chạm khắc tinh tế, vô cùng xinh đẹp.

Mà giờ phút này, ở trong đại điện có một người trẻ tuổi đang cung kính khoanh tay đứng ở phía dưới, một người trung niên không giận
tự uy ngồi ở chủ vị, ở bên cạnh còn có hai hàng đạo sĩ đủ cả già trẻ nam nữ đang ngồi. Cả đám người đều nhìn viên ngọc đen nhánh
xuất hiện ở trước mặt người trẻ tuổi, trong lớp sương đen cuồn cuộn thỉnh thoảng có mặt người hiện lên.

Người trung niên uy nghiêm ngồi ở chủ vị nói: "Các vị trưởng lão, các ngươi xem thử nên giải quyết chuyện lệ quỷ giết người này ra
sao?"

Một nữ đạo sĩ cười nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, người bị giết đều là những kẻ đáng chết, nữ quỷ này cũng là một con quỷ
đáng thương, mấy con quỷ khác cũng không làm điều gì ác, ta thấy nên thả bọn chúng đi!"

"Không được!"

Một thanh niên có dung mạo bất phàm không vui nói: "Giữ gìn an nguy của thành Trường An là chức trách của chúng ta, lệ quỷ giết
người thì phải hành hình."

Nữ đạo sĩ tỏ vẻ khó chịu liếc nhìn thanh niên, âm thầm ghi hận hắn trong lòng.

Một lão đạo sĩ hỏi: "Trên người những con quỷ này có Linh ấn, cũng chính là quỷ đã có chủ, nếu chủ nhân của bọn chúng tìm tới cửa
thì phải làm thế nào đây?"

Mày kiếm của thanh niên giương lên, hung hăng nói: "Giết! Nuôi quỷ giết người thì cũng đáng chết."

Một số người cảm thấy không vui khẽ nhíu mày, ham muốn giết chóc của người Thục Sơn đều nặng như vậy sao?

Người trung niên ngồi ở chủ vị vỗ ghế, nói: "Được rồi, ta đã có quyết định về chuyện này, cứ theo lời Thiệu Vũ đi, thứ quỷ giết người
đều đáng chết."

Thiệu Vũ vênh váo hống hách lướt mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Có một cố người cảm thấy không hài lòng với quyết định này của Minh Chủ, tội của những con quỷ này không đến mức đáng chết,
nhưng họ cũng chỉ nhíu mày một cái rồi thôi, gây mâu thuẫn với Minh Chủ chỉ vì mấy con quỷ này thì cũng không đáng.

Minh Chủ ngồi ở chủ vị còn nói thêm: "Các ngươi thấy trạch viện kia thế nào? Đó chính là một cái động thiên, tuy hơi có vẻ thô ráp
nhưng cũng xem như là hiếm thấy."

Thiệu Vũ lập tức nói thêm: "Đương nhiên là phá huỷ hang ma, thu về Đạo Minh, còn chủ nhân nuôi quỷ làm việc ác thì phải đánh dẹp!"

"Đúng!"

"Nói có lý!"

Mọi người sôi nổi cười nói hùa theo.

Minh Chủ cũng nở nụ cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi."

Trải qua một phen lặn lội gian khổ, Trương Minh Hiên dẫn Dung Mỗ cùng đi hỏi đường, cuối cùng thì cũng mò tới được trước cửa Đạo
Minh, lúc này luồng khí thế hừng hực đã tiêu hao hết dọc đường, chẳng còn lại gì.

Trương Minh Hiên nhìn cánh cửa lớn đỏ rực rộng gần tám mét ở phía trước, cao vút nguy nga vững chãi, hắn âm thầm nuốt một ngụm
nước bọt, thật là khí thế!

Dung Mỗ cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đánh vào sao?"

Trương Minh Hiên sửa sang lại quần áo một chút và nói: "Đánh cái gì mà đánh? Không được bạo lực như thế, chúng ta phải dùng lí lẽ,
dùng đạo đức để thuyết phục người ta."

Dung Mỗ cung kính đáp: “Dạ, tiểu yêu đã hiểu."

Trương Minh Hiên hài lòng nói: "Ngươi đi sau ta, xem thiếu gia ta làm thế nào để khiến bọn ngoan ngoãn giao Vương Tinh ra."

Dung Mỗ khẽ gật đầu, nghe lời đứng sau lưng Trương Minh Hiên.

Mặt mũi của Trương Minh Hiên tràn đầy nụ cười, đi tới phía trước, thì có tiếng hô lên: "Kẻ nào?"

Hai tiểu đạo sĩ giữ cửa ở hai bên lập tức tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Trương Minh Hiên, giơ kiếm chặn lại.

Trương Minh Hiên thân thiết cười nói: "Đừng lo, ta là người mình."

Hai tiểu đạo sĩ kinh ngạc nhìn nhau, đều thấy được sự mờ mịt trong mắt đối phương, hình như không có người như vậy ở trong Đạo
Minh!

Tiểu đạo sĩ bên trái quát lên: "Đây là trọng địa của Đạo Minh, người không phận sự miễn vào, lùi lại cho ta."

Trương Minh Hiên thẳng lưng, nói một cách đầy kiêu ngạo: "Ta cũng không phải là người không phận sự, Tấn Dương, Lý Trị, Lý Khác
cũng phải gọi ta một tiếng hoàng thúc, tính về thân phận, Hoàng Thượng đương triều cũng là huynh đệ của ta."

Sau đó hắn đẩy tay về phía trước, nói: "Giờ thì biết rồi đó! Tránh hết ra cho ta!"

Có tiếng leng keng vang lên, hai thanh kiếm sắc bén bị rút ra khỏi vỏ, Trương Minh Hiên bị dọa đến mức hô lên một tiếng "A!", sau đó
hắnvội vàng rút tay về, lui lại hai bước.

Một tiểu đạo sĩ nói bằng giọng điệu không thân thiện gì: "Ta không cần biết ngươi là hoàng thúc hay gì, Đạo Minh là cấm địa, nghiêm
cấm đi vào!"

Trương Minh Hiên thấy hai tiểu đạo sĩ đều giơ kiếm, nụ cười trên mặt dần dần trở nên lạnh lẽo, nói: "Các ngươi dám đùa với lão tử!"

Tiểu đạo sĩ bên phải quát một tiếng đầy lạnh lẽo: "Cút!"

Vừa dứt lời, một bóng người xông ra ngoài cơ thể Trương Minh Hiên trong nháy mắt, cái bóng xẹt qua hư không, một luồng ánh sáng
xanh lập loè.

Có tiếng "Ầm ầm" rất to vang lên, hai tiểu đạo sĩ bay ngược ra ngoài như đạn pháo, va chạm vào cửa lớn khiến nó bị mở ra, sau đó hai
người nằm lăn dưới đất xa đến mười mét, không biết sống chết thế nào.

Trương Tiểu Phàm đứng ở chỗ mà hai tiểu đạo sĩ từng đứng trước đó, Phệ Hồn bổng ở trong tay vẫn duy trì tư thế đâm về phía trước,
hào quang màu xanh biếc tỏa sáng lấp lánh.

Trương Minh Hiên lạnh lùng đi về phía trước, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thật sự cho là lão tử không thể làm gì
được à! Lúc Trương Minh Hiên đi ngang qua Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm lại nhập vào thân thể của hắn trong nháy mắt.

Dung Mỗ đi theo sau lưng hắn, khóe miệng co rút mấy lần, dùng đức thuyết phục người ta vừa nói lúc nãy đâu rồi?

"Ai đó?" Bên trong Đạo Minh bắt đầu trở nên náo động, tu sĩ lao đến từ bốn phương tám hướng.

Trương Minh Hiên dẫn theo Dung Mỗ đạp lên cánh cửa lớn đã vỡ nát của Đạo Môn rồi đi tới.

"Người nào dám ngang nhiên xông vào Đạo Minh?"

Trương Minh Hiên nói với vẻ đầy ngạo nghễ: "Ta chính là đương triều. . ."

"Muốn chết ư, giết cho ta!"

Lời nói của Trương Minh Hiên bị cắt ngang trong nháy mắt.

Ầm! Ánh sáng lấp lóe bên trên bầu trời, pháp bảo thần thông vũ khí pháp thuật đồng loạt đánh úp về phía hai người Trương Minh Hiên.

Sắc mặt của Trương Minh Hiên thay đổi trong nháy mắt, chịu không nổi mất! Chẳng phải là nên nói lý trước ư? Sao lại có thể dã man
như vậy?

Dung Mỗ giậm chân một phát, thoáng chốc hoa cỏ cây cối trong sân bắt đầu bạo động, cành cây sinh trưởng mạnh mẽ, trong nháy mắt
đã kết thành một bức tường bảo vệ rất dày xanh rì ở trước mặt hai người, che kín ba trăm sáu mươi độ không góc chết, trên bức tường
bảo vệ còn có ánh sáng lóe lên. Đủ loại pháp thuật và pháp bảo oanh tạc trên bức tường bảo vệ, phát ra những tiếng nổ vang rền,
giống như sấm sét giáng xuống, hào quang bắn ra bốn phía.

Một đợt công kích trôi qua, bức tường bảo vệ tan rã chỉ trong nháy mắt, muôn vàn cành cây giống như một chiếc roi dài đánh thẳng về
phía đám tu sĩ Đạo Minh. A… a… a… Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên, bóng người bị đánh văng lên khắp trời, đám người lần
lượt té lăn trên mặt đất, đau khổ rên rỉ, có ít nhất một vết máu trên người, xung quanh là da tróc thịt bong.

Minh Chủ và các vị trưởng lão ở trong đại điện còn chưa rời khỏi thì kinh ngạc hướng ánh mắt nhìn bên ngoài, ánh sáng lóe lên trong
mắt, hiển nhiên là bọn họ đã nhìn thấy tất cả.

Minh Chủ cười ha ha, nói: "Là một thụ yêu có cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo."

Một lão đạo sĩ lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, là cây đa thành tinh, nếu như là cây đào thì tốt rồi, ta còn đang thiếu một cây kiếm gỗ đào."

Thiệu Vũ lập tức đứng lên, cả giận nói: "Quả là lớn mật, chỉ là một con tiểu yêu mà cũng dám gây chuyện ở Đạo Minh ta, hẳn là không
muốn sống nữa, đã thế thì ta sẽ đi chém nó."

Minh Chủ cười ha ha, nói: "Đi, đi, cùng đi đ, đã rất lâu rồi ta chưa gặp chuyện thú vị như thế này."

Một đám người cười hớn hở cùng đi ra ngoài.







Trang 53# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch