Chương 121: Thạch Thiên Phàm Shared by: truyendichgiare.com === oOo === Lúc tới tìm việc thái độ tự tin, lúc bước ra ngoài, mặt đầy thất vọng. Cả quá trình giống như tấu hài, cứ như họ tới chỉ để tặng tiềnTrương Minh Hiên thôi.
Mà lúc này, trên bàn trong đại viện của Lâm Viên. Khương Cẩm Tịch đang ngồi thảnh thơi nghịch điện thoại, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tia sáng bay tới dừng lại trước mặt mình, ngay sau đó một bóng người chất phác hiện ra.
Khương Cẩm Tịch kinh ngạc nói: "Thiên Phàm sư huynh!"
Thạch Thiên Phàm cười nói: "Tiểu sư muội, sư phụ bảo ta tới tìm muội."
Mắt Khương Cẩm Tịch nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười ngọt ngào nói: "Thiên Phàm sư huynh, người ta vất vả lắm mới chạy ra được, huynh nhẫn tâm dẫntavề à? Trong môn phái buồn chán chết được!"
Thạch Thiên Phàm gãi gãi đầu khó xử nói: "Là sư phụ hạ lệnh, muốn ta đưa muội trở về."
Khương Cẩm Tịch chớp mắt nói: "Vậy huynh quay về nói cho cha ta biết, ta đang trên đường trở về."
Thạch Thiên Phàm lại nói: "Muội nghĩ có thể giấu được sư phụ sao?"
Khương Cẩm Tịch bỉu môi nói thầm: "Là dohuynh quá ngu ngốc, ngay cả nói dối cũng nói không xong, liếc mắt một cái là nhìn ra được ngay."
Lại ngạo nghễ nói: "Ta không trở về, huynh có thể làm gì được ta?"
Thạch Thiên Phàm cũng bó tay, nàng là tiểu công chúa, hắn có thể làm thế nào được chứ?
Khương Cẩm Tịch thấyThạch Thiên Phàm đang khó xử, cười khúc khích nói: "Thiên Phàm sư huynh, huynh cũng đừng về nữa, ở trong phái rất buồn chán, ở ngoài này thú vị hơn nhiều."
Thạch Thiên Phàm không nói gì, dưới ánh mắt chờ mong củaKhương Cẩm Tịch, do dự một lát mới gật đầu nói: "Vậy cũng được! Nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, muội phải trở về với ta."
Khương Cẩm Tịch vui vẻ nói: "Sư huynh tốt quá, nào, ta dẫnhuynh đi mua điện thoại nhé."
Khương Cẩm Tịch kéo tay áoThạch Thiên Phàm vui vẻ chạy ra ngoài, câu nói sau cùng của hắn, nàng coi như gió thoảng bên tai.
Thạch Thiên Phàm mặcKhương Cẩm Tịch kéo mình ra ngoài, tò mò hỏi: "Di động là cái gì?"
Khương Cẩm Tịch vui vẻ nói: "Di độnglà thứ rất thú vị, có thể nói chuyện với bằng hữu, còn có thể nghe chuyện giang hồ, lại còn trộm được đồ."
Nhắc tới trộm đồ, hai mắt Khương Cẩm Tịch lại sáng lên.
Trộm đồ? Đó là cái gì? Đường đường là tiểu công chúa của Côn Luân lại phải đi trộm đồ à. Thạch Thiên Phàmthầm nghĩ.
Trên đường, Thạch Thiên Phàmchợt nhớ tới một chuyện, như vô ý hỏi: "Tiểu sư muội, nghe nói có người gây chuyện ở Đạo Minh, muội biết không?"
Khương Cẩm Tịch không thèm để ý nói: "Biết chứ!"
Sau đó lại bất mãn: "Trương Minh Hiên đúng là không có đạo nghĩa gì hết, chuyện vui vậy mà không thèm dẫn ta theo."
Ánh mắt Thạch Thiên Phàm lóe lên, âm thầm nhớ kỹ cái tênTrương Minh Hiên này. Ngay sau đó lại treo lên nụ cười thành thật, khôi phục dáng vẻ vô hại của mình.
Khương Cẩm Tịch kéo Thạch Thiên Phàm tới công ty giải trí Uy Nạp, ngạc nhiên nhìn thấy cửa lớn đổ nát, trong lòng khó hiểu: có chuyện gì xảy ra à? Bị kẻ thù đánh tới cửa?
Hai người lòng đầy khó hiểu chạy vào đại viện, nhìn thấy Trương Minh Hiên mặt mày nghiêm túc, đang cầm cành liễu chỉ huy một đám quỷ làm gì đó trước lưu ảnh thạch.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Minh Hiên quay đầu kinh ngạc hỏi: "Khương Cẩm Tịch, sao ngươi lại tới đây?"
Khương Cẩm Tịch không vui nói: "Sao nào? Ta không thể tới à!"
"Đương nhiên có thể chứ!" Khương Cẩm Tịch đắc ý nói: "Hừ, còn biết nói chuyện đó."
Sau đó nàng kéo Thạch Thiên Phàm qua: "Giới thiệu với ngươi, đây là sư huynh của ta, Thạch Thiên Phàm."
Sau đó lại nói vớiThạch Thiên Phàm: "Sư huynh, đây chính là người gây rối ở Đạo Minh, Trương Minh Hiên."
Thạch Thiên Phàm sửng sốt, trùng hợp vậy à? Hắn nhìn kỹTrương Minh Hiên, thực lực người này rất thấp, ánh mắt hắn lại như có như không, nhìnThanh Bình kiếm phía sau lưng Trương Minh Hiên.
Thạch Thiên Phàm vò đầu cười ngây ngô: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Trương Minh Hiên tò mò nói: "Ta có đại danh gì à?"
Thạch Thiên Phàm sửng sốt, đây chỉ là một lời chào hỏi khách sáo, gặp ai lần đầu cũng sẽ chào hỏi vậy mà.
Thạch Thiên Phàm cười ngây ngô nói: "Trương công tử, chuyện ngươi một người một kiếmgây loạn ở Đạo Minh đã truyền khắp giới tu tiên, chúng ta đều rất khâm phục."
Trương Minh Hiên đắc ý cười nói: "Chỉ là chút bản lĩnh bình thường mà thôi! Chủ yếu là họ quá yếu, ta còn chưa làm làm gì họ đã gục hết rồi."
Những người đứng chung quanh đều nghẹn lời, tự mình khen mình còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?
Trương Minh Hiên hỏi: "Các ngươi tới là để…?"
Khương Cẩm Tịch phất tay nói: "Ta muốn mua một cái di động."
Trương Minh Hiên không hiểu nói: "Không phải ngươi có rồi sao?"
"Mua cho sư huynh của ta."
Trương Minh Hiên liếc nhìnThạch Thiên Phàm,làm bộ bất đắc dĩ nói: "Tới thật là không đúng lúc, đã bán hết rồi."
Khương Cẩm Tịch không cam lòng nói: "Không còn cái nào hết luôn?"
Trương Minh Hiên lắc đầu.
Khương Cẩm Tịch không biết làm sao nói: "Khi nào thì có?"
"Ngày mai đi!"
Khương Cẩm Tịch giận dữ nói: "Được! Ngày mai chúng ta lại tới."
Sau đó nàng nhìn Thạch Thiên Phàm, an ủi nói: "Sư huynh ta thật là đáng thương, hôm nay không có cái để chơi rồi."
Thạch Thiên Phàm hết biết nói gì luôn, ta đáng thương chỗ nào? Sao ta không biết vậy?
Khương Cẩm Tịch xoay người nói: "Sư huynh, chúng ta đi thôi!"
Thạch Thiên Phàm không nhúc nhích cườinói với Trương Minh Hiên: "Trương huynh lưng đeo trường kiếm, hẳn là cao thủ kiếm đạo?"
Trương Minh Hiên xua tay cười mỉm nói: "Ngươi nói sai rồi, ta không biết dùng kiếm, đây chỉ là đồ trang trí thôi."
Thạch Thiên Phàm cười nói: "Trương huynh, khiêm tốn rồi. Gần đây tiểu đệ mới lấy được một bộ kiếm pháp, muốn xin Trương huynh chỉ điểm đôi chút."
Khuôn mặt Trương Minh Hiên cứng ngắc, nụ cười trên mặt cũng biết mất: "Ngươi đang khiêu chiến với ta à?"
Thạch Thiên Phàm chất phác liên tục khoát tay: "Không dám không dám, ta không dám đánh nhau với Trương huynh. Chỉ là muốn mượn kiếm của Trương huynh dùng một chút, thử biểu diễn kiếm pháp mà thôi."
Trương Minh Hiên thở ra một hơi, vui vẻ nói: "Còn tưởng ngươi muốn khiêu chiến với ta chứ! Con người ta bình thường yêu thích hòa bình, ghét nhất là đánh nhau… " Khương Cẩm Tịch khinh thường bĩu môi, tin ngươi mới là lạ, vậy ai mới vừa đánh người của Đạo Minh một trận, vả lại trước khi nói lời này, thì chạy ra dọn dẹp lại cái cổng của mình đi đã.
Trương Minh Hiên từ chối: "Kiếm thì không thể cho mượn, ngươi không cần biểu diễn, ta cũng không có hứng thú."
Thạch Thiên Phàm, Khương Cẩm Tịch đi rồi, trong lòngTrương Minh Hiên âm thầm suy đoán, tên này là cố ý hay là vô ý đây? Phải chăng hắn cũng muốn đại bảo kiếm của ta?
Không biết Lý Thanh Tuyền xuất hiện bên cạnhTrương Minh Hiên lúc nào, bực tức: "Ngươi xong chưa? Chúng ta phải trở về rồi."