Chương 123: Hoàn thành rạp chiếu phim Shared by: truyendichgiare.com === oOo ===
Viên Thủ Thành và Trương Minh Hiên ngồi ở lầu hai xem pháp hội náo nhiệt dưới lầu, cùng trò chuyện, phần lớn là Viên Thủ Thành nói, còn suốt quá trình Trương Minh Hiên chỉ cười hiền lành, thỉnh thoảng đáp vài câu.
Dần dần Trương Minh Hiên cũng biết thái độ của Viên Thủ Thành, tuy hắn trù tính việc chém chết Kính Hà Long Vương bắt đầu Tây Du, nhưng mà hình như hắn cũng không hy vọng Phật giáo được truyền bá đến phương đông! Có chuyện gì vậy? Trương Minh Hiên thấy nghi ngờ.
Dĩ nhiên, Viên Thủ Thành sẽ không giải thích rõ ràng với hắn, liếc mắt lườm Trương Minh Hiên một cái rồi nói: "Di động là do ngươi làm ư?""
Trương Minh Hiên cười làm lành: "Đều do sư phụ yêu mến, mới tự tay thiết kế.""
Viên Thủ Thành không nói gì, đây là lấy vị đại nhân kia ra áp chế hắn sao? Tức giận nói: "Yên tâm, ta không có ý định gì với di động của ngươi, làm giúp ta một cái.""
Trương Minh Hiên sững sờ nói: "Không phải có bán ư?""
Viên Thủ Thành kiêu ngạo nói: "Mấy thứ đồ đó sao có thể xứng với thân phận của ta? Nhất định di dộng của ta phải là độc nhất vô nhị.""
Trương Minh Hiên gật đầu liên tục nói: "Đúng, đúng! Ngài nói rất có lý.""
Trong tay Viên Thủ Thành bỗng lóe sáng, xuất hiện một món đồ, ném cho Trương Minh Hiên nói: "Cứ dùng cái này mà làm!""
Trương Minh Hiên quan sát một chút, chỉ thấy trong tay là một thạch anh hình chữ nhật, phía trên có chín con Kim Long quấn quanh, ngôi sao màu tím rất đẹp, nhìn đầu của chín con rồng giống như đang xuyên qua quần sao đó, trận pháp Long Ngâm!
Trương Minh Hiên vội dời ánh mắt, nhìn thoáng qua di động Cửu Long, cái này quá lộng lẫy rồi!
Viên Thủ Thành cười nói: "Nhìn trúng rồi hả?""
Trương Minh Hiên gật đầu liên tục nói: "Phải nhìn trúng chứ!""
Ngón tay chỉ lên không trung, thần lực màu vàng nhạt tạo thành một trận pháp loại nhỏ rơi xuống điện thoại di động rồi di chuyển vào trong, ngón tay lại bắn ra một điểm sáng tín ngưỡng xuyên vào bên trong di động, không có một chút khác thường.
"Chất liệu làm di động này cũng không phải thứ thường! Chắc cũng giống như linh thạch!"" Trương Minh Hiên thầm nghĩ.
Mặt đầy ý cười đưa di động trên tay cho Viên Thủ Thành nói: "Di động của ngài.""
Viên Thủ Thành hài lòng nhận lấy di động, như vô ý nói: "Ta thấy ngươi tu hành cũng là Thần đạo, có muốn đến thiên đình làm quan không?""
Đến thiên đình làm quan ư? Trương Minh Hiên động tâm, kiếp trước việc đến thiên đình làm quan chỉ có thể nằm mơ một chút thôi, chắc chắn sự hấp dẫn vô cùng to lớn.
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi tiếc nuối nói: "Có lẽ không cần đâu, dưới trần gian vẫn tốt hơn.""
Viên Thủ Thành gật đầu không hề ép buộc, đứng lên nói: "Tiểu hữu, có duyên sẽ gặp lại!""
Trương Minh Hiên nhìn theo từng bước chân Viên Thủ Thành xuống cầu thang, biến mất không thấy, nhìn xuống phía dưới rồi lại ngồi xuống nói thầm: "Rèm lớn đã vén lên, ta cũng phải nhanh lên, bắt đầu gây rối từ nơi này vậy.""
Nói xong liền đứng lên, đi nhanh ra ngoài, trong lòng cảm thấy hào hứng, hôm nay để hắn đến đấu một trận thần Phật với bọn họ.
"Công tử, ngài còn chưa tính tiền?"" Một tiểu nhỉ mang vẻ tươi cười ngăn trước cửa lớn.
Vẻ mặt Trương Minh Hiên mơ hồ gặng hỏi: "Người vừa rồi không tính tiền ư?""
Tiểu Nhị cười nói: "Không có.""
Trương Minh Hiên cắn răng chịu đau, mời khách không trả tiền, chính là giở thói lưu manh!
Lấy từ trong lồng ngực ra một cái túi, lấy một tờ tiền từ bên trong ra đưa cho tiểu nhị, thầm mắng Viên Thủ Thành vô số lần ở trong lòng.
Tiểu nhị nhìn thoáng qua, cười nói: "Công tử, chỗ này không đủ!""
Trương Minh Hiên trừng mắt hét lớn: "Uống của các ngươi một ấm trà, trả 500 đồng còn chưa đủ ư? Hắc điếm à?""
Chưởng quầy từ bên trong chạy ra rồi nói: "Sao lại thế này? Sao lại thế này?"" Tiểu nghị tủi thân nói với chưởng quầy: "Bọn họ uống một bình trà Kim Linh, trả 500 đồng, ta nói không đủ, vị công tử này lại mắng chúng ta là hắc điếm.""
Chưởng quầy xua tay, tiểu nhị tránh sang một bên.
Chưởng quầy cười nói với Trương Minh Hiên: "Chắc chắn vị công tử này không hiểu chuyện uống trà rồi?""
"Thế thì sao?""
"Công tử có điều không biết, trà Kim Linh là cây trà đặc biệt chỉ sinh trưởng ở núi Kim Linh.
Trong núi Kim Linh có một số mạch linh thạch nhỏ, vì vậy trà Kim Linh cũng chứa linh khí, uống thường xuyên có thể cường hóa cơ thể, loại trừ tật xấu, vì thế mà giá sẽ đắt một chút.""
Trương Minh Hiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chưởng quầy, mở miệng không nhiều lời hỏi: "Nói đi! Bao nhiêu tiền?""
Chưởng quầy cười ha ha vươn một ngón tay nói: "Không đắt, một ấm trà một xâu.""
Trương Minh Hiên hít một hơi lạnh, còn không đắt ư? Quên đi không có thời gian đôi co với ông ta, hắn là người làm chính sự, ném 500 đồng nữa cho chưởng quầy rồi nhấc chân rời đi.
Chưởng quầy cười hề hề nói: "Công tử đi thong thả! Về sau lại đến nữa nhé!""
"Đến nữa ư? Ngươi nằm mơ đi!"" Trương Minh Hiên thì thầm một tiếng, đi vòng ra thư điếm, trước sau như một, hắn không cần!
Bên trong thư điếm, Trương Tuấn đang ngồi trên ghế, ghé vào quầy rồi múa bút thành văn.
Trương Minh Hiên đi vào hỏi: "Ngươi làm gì vậy?""
Trương Tuấn vội vàng dùng tay áo che trang giấy lại, cười tươi nói: "Không, không có gì!""
Trương Minh Hiên nhìn vẻ chột dạ của Trương Tuấn thấy nghi ngờ hỏi: "Không đúng, nhất định có chuyện gì đó!""
Vừa cười xấu xa vừa nói: "Có phải viết thư tình cho cô nương nhà nào không! Mau đưa ta xem, ta trau chuốt lời văn giúp ngươi.""
Nhanh tay chôp lấy trang giấy của Trương Tuấn, Trương Tuấn vội vàng đè lên tờ giấy kêu lên: "Không được, thật sự không có gì mà!""
Bây giờ Trương Minh Hiên cũng không giống như lúc vừa đến thế giới nữa, dễ dàng bị Trương Tuấn gạt, đưa tay giật lấy tờ giấy, Trương Tuấn kêu lên một tiếng không vui, hắn thì tươi cười chạy qua một bên để xem, Trương Tuấn không còn sức chống đành ngồi xuống ghế.
Trương Minh Hiên đọc xong, ngẩng đầu ngạc nhiên nói với Trương Tuấn: "Đây là tiểu thuyết ư?""
Trương Tuấn gât đầu.
Trương Minh Hiên cười nói :"Không tệ! Còn viết được tiểu thuyết rồi.""
Trương Tuấn bất mãn nói: "Đừng khinh người, ta là đệ tử chính quy của thư viện đấy.""
"Bị đuổi rồi!""
Trương Tuấn: ". . .""
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Huynh nghĩ sao mà lại viết tiểu thuyết vậy?""
Trương Tuấn hiên ngang lẫm liệt nói: "Vì lý tưởng, để tất cả mọi người biết trong lòng ta suy nghĩ những gì, nói chuyện ở trong lòng ra.""
"Nói rất chân thật!""
Trương Tuấn cười ngượng nói: "Mỗi ngày nhìn huynh kiếm tiền như vậy, ta có chút. . .""
Trương Minh Hiên hiểu, đưa bản thảo ghi chép cho Trương Tuấn rồi nói: "Vậy viết cho tốt đi!""
Trương Tuấn chờ mong nói: "Ông chủ, sách của ta có thể bán trong thư điếm không?""
Trương Minh Hiên chậm rãi nói: "Theo lý mà nói thì không. . ."" Trương Tuấn cúi đầu thất vọng.
"Nhưng mà trong thời gian này ngươi làm khộng tệ, ta sẽ mở một mắt vậy.""
Trương Tuấn bất ngờ ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Ông chủ, huynh thật sự tốt.""
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Vậy thì viết cho hay vào!""
Trương Tuấn hứng phấn nói: "Ta biết rồi.""
Trương Minh Hiên an ủi Trương Tuấn vài câu, rồi lập tức đi ra ngoài.
Chỉ thấy đại trạch bên cạnh đã dựng lên một tiểu lâu cao khoảng năm tầng, hơi thở hoàn toàn mới, trên bảng hiệu có khắc mấy chữ: "Rạp chiếu phim.""
Trương Minh Hiên hăng hái tiến vào trong, mặc dù trong video clip đã thấy rất nhiều lần, sắp xếp cũng là do hắn chỉ huy hoàn thiện, nhưng việc khảo sát thực tế vẫn lần đầu tiên.
Vừa tiến vào đại sảnh tầng một, trong đại sảnh đã bày không ít ghế dựa, cái bàn hình cánh cung, bên trong có một quầy bán vé, tất nhiên người bán vé còn chưa vào vị trí. Hai bên trái phải đại sảnh là hai cửa nhỏ, bên trong có một loạt phòng chiếu phim.
Trương Minh Hiên đi vào cửa nhỏ, chỉ thấy bên trong có thợ đang hoàn thiện những công đoạn cuối cùng, quét tước lau dọn.