Chương 16: Điềm báo trước về độ nóng. Shared by: truyendichgiare.com === oOo === Sau khi mọi người đi khỏi, Trương Minh Hiên nhoài người trên quầy bắt đầu múa bút thành văn, còn chưa được bao lâu, một trận tiếng cười ha ha đã truyền tới.
Trương Minh Hiên vội vàng úp bản thảo lại, đặt ở dưới quầy, chỉ thấy ba huynh đệ Trình Giảo Kim hiên ngang bước tới với khí phách hùng dũng oai vệ.
Trình Xử Bật nhìn thấy Trương Minh Hiên thì vui vẻ vươn tay vỗ vai Trương Minh Hiên, tỏ ra gần gũi. Trình Xử Mặc thay đổi sắc mặt, hắn vội vàng vung tay ngăn ở phía trên Trương Minh Hiên, cản cánh tay của Trình Xử Bật lại.
Trình Xử Bật không hài lòng mà nói: "Đại ca, huynh làm gì đó?"
Trình Xử Mặc liếc mắt, nói: "Ta làm gì à? Ta đang cứu đệ đó, sợ đệ sơ sẩy một chút là đánh ngã Trương công tử."
Trình Xử Bật mắng một tiếng “chết tiệt”, không hài lòng mà nói: "Chẳng lẽ khả năng khống chế lực lượng của ta lại kém đến thế? Huynh quá coi thường ta rồi!"
Trình Xử Mặc lôi kéo Trình Xử Bật ra khỏi đó hai bước, nhỏ giọng nói: "Đệ không biết đâu, đức hạnh của Trương tiểu tử có vấn đề, lần trước ta chỉ đụng vào hắn một chút, hắn đã nằm trên mặt đất không dậy nổi, thế là hắn lừa được của ta một viên Bách Thảo đan tinh phẩm. Ta làm vậy là muốn cứu đệ, hiểu chứ?"
Trình Xử Bật mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Trương Minh Hiên, nhỏ giọng nói: "Không thể nào! Nhìn đâu giống như vậy!"
Trình Xử Mặc vỗ một cái vào ót của Trình Xử Bật, tức giận nói: "Ta sẽ lừa đệ ư?"
Trình Xử Bật nghi ngờ nhìn Trình Xử Mặc một chút rồi nói: "Thật sự là khó mà nói trước được!"
Tuy hai người đã cố ý nói nhỏ, nhưng trời sinh giọng lớn! Cuộc nói chuyện của họ vẫn bị Trương Minh Hiên nghe được, Trương Minh Hiên lập tức cảm thấy có muôn vàn con ngựa cỏ bùn chạy qua trong lòng, đậu má đã đánh ta còn nói xấu ta, có thể mặt dày thêm một chút nữa không?
Trình Xử Lượng Dường như không nghe thấy hai người nói chuyện, cười ha ha với Trương Minh Hiên, nói: "Trương công tử, phần tiếp theo của ‘Tru Tiên’ đã ra chưa?"
Trương Minh Hiên nói với giọng không thân thiện gì: "Không có!"
"Lúc nào thì ra?"
"Không biết!"
"Ầm!" Một âm thanh vang dội vang lên, Trình Xử Lượng đập tay lên quầy, toàn bộ chiếc quầy cũng rung lên, Trương Minh Hiên bị dọa cho vội vàng nhảy khỏi ghế, sắc mặt trắng bệch.
Sắc mặt của Trình Xử Mặc thay đổi, kêu lên: "Tên hỗn tiểu tử kia, đệ làm cái gì đó?"
Trình Xử Lượng oán giận nói: "Hỗn tiểu tử kia là để huynh gọi sao? Chỉ có lão đầu tử mới được gọi ta là hỗn tiểu tử."
"Huynh trưởng như cha, hiểu chưa?"
"Ta khinh! Có bao giờ huynh ra dáng một người cha chưa!"
"Tức chết ta rồi!" Trình Xử Mặc xắn tay áo lên định trình diễn toàn vũ hành.
"Các ngươi làm lọn đủ chưa?" Một giọng nói dịu dàng truyền đến.
Trong nháy mắt, thân thể của Trình Xử Mặc khựng lại, cố định ngay tại chỗ.
Bốn người nhìn về nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy Lý Thanh Nhã mặc một bộ đồ màu trắng trang nhã đang ôm Nha Nha đứng ở cửa sau.
Trình Xử Mặc sững sờ bật thốt lên: "Thật đẹp!"
Trình Xử Lượng sững sờ đáp: "Đúng vậy!"
Trương Minh Hiên cũng sững sờ, lập tức mang vẻ mặt uất ức nói: "Thanh Nhã tỷ, bọn họ bắt nạt ta!" Trình Xử Mặc lập tức lấy lại tinh thần, cuống quýt giải thích nói: "Không, không phải! Là do giữa huynh đệ bọn ta có chút vấn đề nhỏ, không liên quan gì tới Trương công tử hết."
Trình Xử Lượng cũng hoảng hốt, vội vàng tiếp lời: "Trưởng công chúa Thanh Dương, xin ngươi nghe ta giải thích, ta không biết thư điếm này là của ngươi."
"Làm loạn đủ rồi thì trở về đi!" Lý Thanh Nhã quay người trở lại sân sau.
Trong toàn bộ quá trình, Trình Xử Bật vẫn luôn đứng núp ở một góc, im lặng không nói năng gì.
Sau khi Lý Thanh Nhã đi khỏi thì hắn mới nhỏ giọng nói: "Chắc là không nhìn thấy ta đâu!"
Trình Xử Lượng khóc không ra nước mắt! Cắn răng nói với Trình Xử Mặc: "Sao ngươi không nói đây là thư điếm của công chúa Thanh Dương?"
Trình Xử Mặc khinh bỉ đáp: "Tự mình lỗ mãng thì trách ai!"
Trương Minh Hiên nghe thấy lời của Trình Xử Lượng thì cũng sững sờ, công chúa Thanh Dương? Đại Đường có vị công chúa này sao? Cao quý như công chúa mà lại ở đây bán sách à?
Trương Minh Hiên hỏi Trình Xử Mặc: "Công chúa Thanh Dương là sao? Thanh Nhã tỷ tỷ là công chúa?"
Trình Xử Mặc kinh ngạc hỏi ngược lại: "Ngươi không biết?"
Trương Minh Hiên lắc đầu.
Trình Xử Mặc nói: "Nếu công chúa Thanh Dương đã không nói cho ngươi biết thì ta cũng không thể nói được."
Trình Xử Lượng ủ rũ cúi đầu nói: "Đi thôi!" Sau đó đi ra ngoài đầu tiên, Trình Xử Mặc cũng đi ra ngoài theo.
Trình Xử Bật cười ha ha, nói với Trương Minh Hiên: "Trương công tử à, chừng nào thì ra phần mới của ‘Tru Tiên’ vậy?"
Trương Minh Hiên cảm thấy tính cách của Trình Xử Bật cũng không tệ lắm, ít nhất thì người ta cũng rất là nhiệt tình! Mặc dù chưa chắc là hắn có thể chịu nổi cái sự nhiệt tình này.
Trương Minh Hiên do dự một chút rồi nói: "Chắc là ngày mai!"
Trình Xử Bật vui vẻ nói: "Vậy ngày mai ta lại tới." Sau đó hắn vô cùng vui vẻ mà chạy ra ngoài đuổi theo hai vị huynh trưởng của mình.
Trương Minh Hiên ngồi trên ghế, nhìn bản thảo ở dưới quầy, còn lại để tối rồi viết vậy! Viết ở chỗ này thì quá nguy hiểm, sơ sẩy một chút là sẽ bị phát hiện ra là tác giả ngay, chỉ bán sách thôi mà đã nguy hiểm như vậy rồi, nếu như bị phát hiện là tác giả thì không biết có bị dí dao không nữa!
Trương Minh Hiên rất sáng suốt khi không viết tiếp, cả buổi chiều không ngừng có người tới mua sách hoặc hỏi thăm phần mới của ‘Tru Tiên’, điềm báo về độ nóng của ‘Tru Tiên’ đã xuất hiện.
Đến chạng vạng tối, bốn mươi bản ‘Tru Tiên’ đã bị tranh nhau mua hết, không thể không nói là đám người Trương Tuấn làm việc rất không tệ lắm.
Ở sân sau, Trương Minh Hiên và Lý Thanh Nhã đang thong dong thưởng thức bữa tối.
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Thanh Nhã tỷ tỷ, tỷ đoán xem ngày mai chúng ta có thể tiếp tục in ‘Tru Tiên’ hay không."
"Bán hết rồi sao?" Lý Thanh Nhã nói với giọng điệu đầy kinh ngạc.
Trương Minh Hiên liên tục gật đầu, nói: "Đúng vạy! Đúng vậy! Tỷ chưa được chứng kiến cảnh tượng lúc ấy đâu, cực kỳ nóng sốt luôn đấy!"
"Vậy thì in thêm một ít đi!"
"Ha ha! Lần này ta dự định in hai trăm phần mới, một trăm phần cũ." Trương Minh Hiên hả hê nói.
"Có đủ tiền không?"
"Đủ, một trăm quyển sách mất năm trăm đồng, in xong vẫn còn dư tiền."
"Sách của ngươi khá là ngắn, giá của một bản in chắc chỉ khoảng mười đồng, một trăm quyển bằng một xâu tiền! Không đủ tiền đâu." Trương Minh Hiên lập tức trợn tròn mắt, vội la lên: "Lần trước cũng chỉ năm trăm đồng thôi mà!"
Lý Thanh Nhã lạnh nhạt nhìn Trương Minh Hiên không nói lời nào, Trương Minh Hiên lập tức nản lòng, tỷ là mỹ nữ rồi lại còn là công chúa, thấy rẻ là phải.
Lý Thanh Nhã nói: "Ta sẽ không tham gia lần này, nếu như ngươi muốn hợp tác lâu dài với ông chủ Ngô thì cứ dựa theo giá thị trường mà làm."
Trương Minh Hiên đau khổ nói: "Ta biết rồi!"
Cơm nước xong xuôi, Trương Minh Hiên đi tắm rửa rồi trở về phòng bắt đầu viết sách, lần trước viết đến chỗ Trương Tiểu Phàm đột nhiên thể hiện oai phong chiến thắng Sở Dự Hoành, bất ngờ giành được thắng lợi, Trương Minh Hiên tiếp tục viết: Một lúc lâu sau, vẫn là lão già râu bạc phản ứng kịp thời nhất, thân thể lóe lên một cái rồi nhảy lên trên võ đài...
Lúc đêm đã khuya, Hoàng Hậu dựa lưng trên giường đọc ‘Tru Tiên’, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười.
"Bệ hạ giá lâm…" Một giọng nói cao the thé truyền tới từ bên ngoài.
Hoàng Hậu đóng sách lại rồi đứng lên, ra khỏi cửa để tiếp đón, vừa đi được mấy bước thì đã thấy Lý Thế Dân mặc long bào tiến đến.
Lý Thế Dân nhìn thấy Hoàng Hậu thì cười ha ha, nói: "Vô Cấu, sao hôm nay còn chưa nghỉ ngơi?"
Hoàng Hậu cũng chính là Trưởng Tôn Vô Cấu hé miệng cười khẽ, tiến lên đỡ cánh tay Lý Thế Dân đi vào trong rồi nói: "Hôm nay Thanh Nhã tỷ tỷ đề cử cho thần thiếp một quyển sách hay, thiếp đang xem nó!"
Lý Thế Dân cười ha ha một tiếng, nói: "Sách hay mà Thanh Nhã đề cử, không phải là mấy quyển sách kinh điển truyền qua nhiều đời thì cũng là sách của các nhà Nho thông thái, thế mà nàng vẫn còn xem tới muộn thế này?"
Hoàng Hậu nghe Lý Thế Dân trêu ghẹo, lập tức gắt giọng: "Nhị ca, lần này ngươi lại nói sai rồi, quyển sách mà Thanh Nhã tỷ tỷ đề cử là một câu chuyện truyền kỳ rất thú vị."
Lý Thế Dân cười nói: "Trái lại ta muốn xem thử Thanh Nhã đề cử sách gì, mà lại khiến cho Vô Cấu còn phải là khen thú vị."