Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Trương Minh Hiên còn đang chìm sâu trong giấc mộng, cả tòa thành còn chưa thức tỉnh, nhưng trong Hoàng cung cũng đã bắt đầu tảo triều.
"Có việc thì bẩm báo, không có việc thì bãi triều!"
"Thần có tấu chương muốn bẩm báo!" Một vị đại thần râu dài, tay cầm cái hốt ngọc tiến lên phía trước một bước, cúi đầu thật thấp rồi nói.
Lý Thế Dân ngồi trên long ỷ uy nghiêm nói: "Nói đi!"
"Khởi bẩm bệ hạ, gần đây trên đường phố ở kinh thành có lưu truyền một câu chuyện truyền kỳ, nội dung trong sách hoang đường, từ ngữ miêu tả còn linh tinh thẳng tuột, từ ngữ văn chương nông cạn tục tằng, như nước bùn dưới đáy sông, cám bã trong ao rượu. Nó đã làm nhục cả nền văn chương, khinh nhờn các thánh hiền! Thần xin bệ hạ liệt loại sách này vào sách cấm, đóng cửa thư điếm, cho tác giả vào thiên lao, lục soát tịch thu rồi đốt hết." Đại thần nói dõng dạc, căm phẫn sục sôi.
"Ngươi đánh rắm!" Lý Thế Dân vẫn chưa nói gì thì Trình Giảo Kim đã nhảy ra rồi hô lên.
Câu chữ linh tinh thẳng tuột chẳng phải là đang nói về ‘Tru Tiên’ đấy sao? Hắn rất thích quyển sách truyền kỳ này! Bị cấm rồi thì sau này hắn biết tìm đâu để đọc nữa.
Vị đại thần kia nhìn thấy Trình Giảo Kim thì trong mắt không khỏi hiện lên một tia sợ hãi, nhưng không biết người này nghĩ tới điều gì, mà vẫn dõng dạc nói: "Trình đại nhân, xin đừng dùng từ ngữ ô uế trên đại điện." Trình Giảo Kim thấy Lý Thế Dân không lên tiếng phản đối, lập tức hiểu rõ suy nghic của vị Quân Vương này, làm quần thần đã mấy chục năm, dù sao cũng phải có chút ăn ý.
Trình Giảo Kim cười ha ha, nói: "Vương đại nhân, ta nói ngươi đường đường là một Ngự sử, không đi duy trì trật tự các quan, lại đi tị nạnh với một quyển tiểu thuyết truyền kỳ nho nhỏ trên phố, đó có phải là không làm tròn bổn phận hay không! Nghe nói hôm qua Lưu đại nhân bao hết một cái thuyền hoa rồi chơi bời cả đêm! Ngươi cũng không biết ư?"
"Nói hươu nói vượn! Họ Trình, ngươi vu oan cho người khác!" Một lão đầu đã quá năm mươi vội vàng nhảy ra, ba phần tức giận bảy phần hoảng hốt chỉ vào Trình Giảo Kim rồi quát lên.
Trình Giảo Kim móc gỉ mũi, bắn về phía Lưu đại nhân, nói với giọng điệu đầy miệt thị: "Có đúng là vậy hay không thì cũng chỉ mình ngươi biết. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi tìm mấy tiểu cô nương, hình như người ta còn chưa lớn bằng nữ nhi của ngươi đâu!"
"Ngươi… Ngươi..." Lưu đại nhân đưa ngón tay ra, run rẩy chỉ vào Trình Giảo Kim, thở không ra hơi, sắc mặt ửng đỏ, trong chớp mắt đã ngã vật xuống đất.
Lý Thế Dân lạnh nhạt nói: "Người đâu! Kéo hắn xuống, Lưu đại nhân tuổi tác đã cao, vậy cũng nên cáo lão hồi hương đi!"
Những âm thanh lanh lảnh của giáp vàng vang lên, hai thị vệ mặc giáp cầm thương đi tới, mỗi người nắm lấy một chân của Lưu đại nhân, trực tiếp kéo ông ta ra ngoài, khi đi tới bậc thang của đại điện, còn có thể nghe được một tiếng cộc rất mạnh, đoán chừng là do đầu đập vào bậc thang.
Trình Giảo Kim miệt thị nhìn xung quanh một vòng, chỉ thiếu điều hô to: "Còn ai nữa không!"
Vấn đề là đao của ngươi đâm sai chỗ rồi! Đối thủ là Vương đại nhân đấy! Kéo Lưu đại nhân xuống dưới thì có làm được cái gì? Đây chẳng phải chính là đang đóng cửa ngồi trong nhà thì có họa từ trên trời rơi xuống sao? Hay là giết gà dọa khỉ?
Vương đại nhân không để ý tới Trình Giảo Kim mà trực tiếp nói với Lý Thế Dân: "Thần có nghe nói, cuốn sách này đã được truyền vào hậu cung, các vị nương nương hoàng tử công chúa cũng có thể tiếp xúc được với cuốn sách này, cuốn sách rác rưởi như thế thật sự là đang làm bẩn mầm móng của Đại Đường ta, kính xin bệ hạ nhanh chóng vung lợi kiếm để chém đứt cái u ác tính này."
"Hình như lời này của Vương đại nhân có vẻ bất công rồi!" Một người trung niên hơi mập mạp cười híp mắ đi ra.
Đôi mắt của Vương Ngự sử co rụt lại, nếu như nói Trình Giảo Kim khiến ông e ngại, vậy thì người này chính là tồn tại khiến ông phải sợ hãi, một người là hổ dữ trên núi, một người là rắn độc trong rừng. Dù hổ dữ cũng ăn thịt người, nhưng vẫn còn có thể tránh được, nếu mọi người đồng tâm hợp lức thì cũng có thể bắt được hổ. Nhưng một khi rắn độc ra chiêu, thì chẳng thể nào tránh né hay trốn đi đâu được, đồng minh có nhiều cỡ nào thì cũng khó mà cứu nổi. So với hổ dữ, rắn độc mới là sát thủ khiến người ta thật sự sợ hãi.
Vương Ngự sử im lặng nuốt nước miếng rồi nói: "Trưởng. . . Trưởng Tôn Tể tướng có gì chỉ bảo?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười hòa ái nói: "Chỉ bảo thì không dám nhận, quyển sách mà ngươi nói hẳn là ‘Tru Tiên’!"
Vương Ngự sử gật đầu đáp: "Đúng thế."
Vương Ngự sử vừa đáp, vừa lặng lẽ bày vẻ mặt ra cho mấy quan viên khác xem, nhưng tất cả những quan viên kia đều dựng thẳng hốt ngọc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tựa như không hề phát hiện động tác của Vương Ngự sử.
Vương Ngự sử thầm mắng một tiếng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Ta đã xem quyển sách này rồi, không thể không nói là lời của Vương Ngự sử rất có lý, quả thật không dám khen nổi lời văn."
Vương Ngự sử thoáng cảm thấy yên tâm, thầm nghĩ: [Chẳng lẽ Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng ủng hộ ta, cũng đúng! Hắn cũng lo lắng quyển sách này sẽ làm bẩn lòng dạ của thái tử!]
Vương Ngự sử cười nói: "Tể tướng cũng đồng ý với quan điểm của ta sao?"
Vương Ngự sử hả hê liếc nhìn Trình Giảo Kim.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, nói: "Nếu như Vương Ngự sử thật sự cẩn thận đọc quyển sách này thì sẽ phát hiện, trong quyển sách này vẫn có rất nhiều điều rất hữu dụng, ví dụ như dấu câu."
Vương Ngự sử lắc đầu nói: "Dấu câu thì ta biết, có câu đọc sách trăm lần thì nghĩa sẽ tự xuất hiện. Chỉ cần dùng tâm để đọc sách, dấu câu cũng không có tác dụng lớn gì."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười, nói: "Ta đã từng gặp phải một số vụ kiện cáo, không cách nào xử được, xin Vương đại nhân chỉ bảo." Vương Ngự sử vội vàng nói: "Không dám, không dám!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Vương đại nhân nghe cho kỹ, đây là một phần di thư!"
Vương Ngự sử run lên trong lòng, di thư? Có ý gì sao?
“Lão nhân sáu mươi tuổi sinh một đứa con người ta nói không phải là con ta gia sản ruộng vườn chỉ giao con rể người ngoài không được tranh chấp. Xin hỏi tài sản thuộc về người nào?”
Vương Ngự sử cẩn thận suy nghĩ trong lòng một phen, chẳng lẽ thật sự là di thư, không có ý gì khác cả?
Vương Ngự sử tự tin nói: "Án này dễ! Lão nhân sáu mươi tuổi sinh một đứa con, người ta nói đó không phải là con của ta, tài sản chỉ giao cho con rể, người ngoài không được tranh chấp. Di sản thuộc về con rể, di thư đã viết rõ ràng."
Không ít đại thần gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ đồng ý.
Trình Giảo Kim cũng thầm nói: "Câu hỏi mà lão tiểu tử Trưởng Tôn hỏi ta cũng biết."
Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa cười vừa nói: "Lão nhân sáu mươi tuồi sinh một đứa con, chưa biết nói, đúng là con của ta, chỉ giao tài sản cho nó, con rể và người ngoài không được tranh chấp."
Bỗng dưng sắc mặt của Vương Ngự sử thay đổi, đám đại thần cũng đều ngây ngẩn cả người, Lý Thế Dân cũng sững sờ, rơi vào suy nghĩ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tiếp tục hỏi: "Chỗ ta còn có một phần thư nhà, ngươi muốn nghe không?"
"Nói!" Lần này lại không phải là Vương Ngự sử nói chuyện, mà chính là Lý Thế Dân ngồi trên long ỷ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm cái hốt ngọc, cúi đầu nói với Lý Thế Dân: "Thần tuân chỉ! Nhi tử sống tốt thống khổ một chút cũng không có lương thực nhiều bệnh thiếu kiếm rất nhiều tiền."
Có ví dụ lúc trước, đám đại thần nhanh chóng tìm ra hai ý trong câu này.
"Nhi tử sống rất khổ cực, không có chút lương thực, mắc nhiều bệnh, kiếm được rất ít tiền."
"Nhi tử sống tốt, không cực khổ chút nào, lương thực nhiều, bệnh ít, kiếm được rất nhiều tiền."
Cùng một câu nói, nhưng bởi vì dấu câu khác nhau nên hoàn toàn mang hai ý.
Lý Thế Dân trầm mặc một hồi rồi nói: "Chuyện như vậy nhiều không?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ trả lời: "Nhiều, không chỉ thế. Còn có một số quan lại cố ý xuyên tạc mệnh lệnh truyền xuống từ trung ương, từ đó chiếm lấy một món hời lớn."
"Hừ!" Sắc mặt Lý Thế Dân tối đen, hừ một tiếng, cả giận nói: "Một đám đáng chết!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ và các quan viên cầm hốt ngọc đứng ở phía trước, khom người không nói gì.
Lý Thế Dân nói: "Phổ biến dấu câu đến khắp cả nước, sau này tất cả các sách đều phải dùng dấu câu, mệnh lệnh của triều đình phải dùng dấu câu, cần phải làm rõ câu chữ, ý nghĩa chính xác. Việc này giao cho Trưởng Tôn Vô Kỵ phụ trách."