Lý Thanh Nhã khó hiểu: "Sách của ngươi được nhiều người biết tới không tốt à?"
Trương Minh Hiên đau khổ giải thích: "Được biết tới đương nhiên tốt, nhưng ích lợi sinh ra từ đó đáng ra phải là của ta."
Lý Thanh Nhã nghẹn lời: "Nói chung vẫn là vì tiền!"
Trương Minh Hiên tỏ vẻ đáng thương gật đầu: "Tỷ là công chúa có thể giúp đệ không, nhờ hoàng đế ra luật độc quyền, luật bản quyền gì ấy."
Lý Thanh Nhã lắc đầu: "Ta sẽ không tìm hắn, cũng sẽ không giúp ngươi."
Trương Minh Hiên suy sụp cúi đầu, vớ cái chân vịt nướng, nhìn ông già đang liên thoắn trên đài, cắn mạnh một cái.
Ông già đang thuyết thư đột nhiên thấy lạnh sống lưng, hơi rùng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng chang chang mà. Có lẽ chỉ là ảo giác. Ông già thuyết thư mỉm cười, tiếp tục thuyết thư.
Ăn xong, trở về trong tiệm, không lâu sau đã có một đám người tìm tới. "Rầm!" Kẻ đầu lĩnh vỗ cái rầm lên quầy, bực bội nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên hoảng sợ, vội đứng dậy, hỏi: "Ngươi... các ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì à?"
Kẻ đầu lĩnh tức giận: "Giao tác giả tru tiên ra đây."
"Phải! Giao tác giả ra đây!"
"Giao ra đây!"
"Giao ra đây!" Đám người đứng sau cũng lên tiếng ủng hộ.
Trương Minh Hiên hết hồn, cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm, hỏi: "Các người tìm tác giả tru tiên làm gì?"
Kẻ đầu lĩnh siết tay, nghiến răng nghiến lợi: "Làm gì à? Hắn giao tiểu sư muội cho người khác còn hỏi chúng ta muốn làm gì?"
Trương Minh Hiên bỗng chốc thấy không ổn, hình như nam nhân cổ đại đều có chủ nghĩa đàn ông rất cao nhỉ? Nếu như ở thời hiện đại, chuyện tiểu sư muội thích ai đó chỉ khiến người ta thấy khó chịu, vậy thì với những kẻ có chủ nghĩa đàn ông rất cao ở thời cổ đại lại không khác gì là bị cắm sừng cả! Trong đầu Trương Minh Hiên nghĩ ra vô số chuyện, cuối cùng đều bị chính hắn phản bác.
Nhìn cả đám thanh niên hùng hổ trước mặt, Trương Minh Hiên hoảng hồn: "Ta cũng đâu có biết!"
Thiếu niên dẫn đầu nghe vậy nói ngay: "Ngươi nghĩ ta là đồ ngu hả? Sách bán trong tiệm các ngươi, ngươi lại bảo mình không biết tác giả là ai."
Trương Minh Hiên như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng nói lớn: "Tiệm khác cũng có bán mà."
Thiếu niên dẫn đầu liếc hắn một cái: "Đừng cho là ta không biết gì, họ chỉ sao chép sách chỗ các ngươi thôi, không tin cứ đi dạo một vòng, họ còn chưa bán sách mới kìa."
Trương Minh Hiên cười khổ: "Nhưng ta không biết thật mà."
"Có biết cũng không thể nói." Trương Minh Hiên tự nói thầm trong lòng.
Thiếu niên dẫn đầu quơ nắm tay: "Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ? Lên..."
Chữ "đánh" còn chưa ra khỏi miệng, Trương Minh Hiên đã liên tục xua tay, muốn chơi thật à? Hắn biến sắc, vội nói: "Biết! Ta biết!"
Thiếu niên dẫn đầu cười, hất cằm đắc ý nhìn đám người theo sau, vung nắm tay quát: "Nói mau!"
"Đúng, nói mau!" Đám người đi theo cũng ồn ào.
Mắt Trương Minh Hiên không ngừng đảo quanh, làm sao bây giờ? Đối phương không cho hắn thời gian nghĩ thêm đã la tiếp: "Có nói không?"
Trương Minh Hiên thật sự muốn khóc, không nói sẽ bị đánh, nói ra còn thảm hơn!
"Các ngươi đang làm gì đó?" Chợt có giọng nói chen ngang.
Cứu tinh xuất hiện rồi! Trương Minh Hiên vui vẻ quay đầu lại, Lý Thanh Nhã đang đứng ngay cửa sau, vẻ mặt lạnh tanh không biết đang buồn hay vui. Thấy Lý Thanh Nhã xuất hiện, đám người đang ồn ào cũng sững ra.
Thiếu niên dẫn đầu vội quỳ một chân xuống, cúi đầu hô lên: "Úy Trì Bảo Kỳ bái kiến Thanh Dương công chúa."
Những kẻ còn lại cũng lấy lại tinh thần, đồng loạt quỳ xuống, sợ hãi nói: "Bái kiến Thanh Dương công chúa!"
Trương Minh Hiên cười đắc ý, ai bảo các người đòi đánh ta, bây giờ thì xong rồi.
Lý Thanh Nhã trừng Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên lập tức đáp lại bằng ánh mắt oan ức.
Lý Thanh Nhã nói: "Không có gì thì về hết đi!" Nói xong, nàng xoay người vào trong.
Chờ Lý Thanh Nhã đi rồi, đám người Úy Trì Bảo Kỳ mới đứng lên. Úy Trì Bảo Kỳ ngại ngùng xin lỗi Trương Minh Hiên: "Công tử là người của Thanh Dương công chúa, vậy sao không nói sớm? Thiếu chút thì ta đã vì hiểu lầm mà làm công tử bị thương rồi!"
Trương Minh Hiên tức giận: "Các ngươi có cho ta cơ hội để nói à? Mà không nói, chẳng lẽ các người không biết?"
Úy Trì Bảo Kỳ ngẩn ra vội lắc đầu, oan ức thanh minh: "Ta thật sự không biết. Nếu biết đây là tiệm của Thanh Dương công chúa, có cho tim gấu gan báo ta cũng không dám tới gây chuyện! Các ngươi nói xem có đúng không!" Úy Trì Bảo Kỳ nhìn đám người theo mình.
Cả đám vội vàng gật đầu: "Đúng đó! Đúng đó!"
Có người vẫn chưa hết hoảng sợ nói tiếp: "May mà công chúa rộng lượng, không tính toán so đo với chúng ta!"
Trương Minh Hiên còn thế nào được nữa đây? Muốn cáo mượn oai hùm cũng phải có hổ đứng cạnh! Giờ hổ đi rồi, con cáo như hắn tốt nhất vẫn đừng nên quá làm càn.
Trương Minh Hiên nhìn Úy Trì Bảo Kỳ tò mò hỏi: "Ông già ngươi có phải là Uất Trì Cung không?"
Mắt Úy Trì Bảo Kỳ run rẩy, ông già? Đây là kiểu xưng hô kỳ quái gì vậy?
Trương Minh Hiên vui vẻ nói tiếp: "Thật à? Nghe nói ông già ngươi là Môn Thần (*)? Có thể cho ta một bức tranh của ông ấy không?"
(*) Môn Thần: thần giữ cửa
Úy Trì Bảo Kỳ cũng sửng sốt, thần giữ cửa ư? Chuyện này ở đâu ra vậy? Sao ta không biết!
Gã hơi do dự nói: "Công tử nghe được ở đâu vậy?"
Trương Minh Hiên sửng sốt, chẳng lẽ không phải? Hình như mình nhớ lộn thời gian rồi, lúc này Uất Trì Cung còn chưa phải Môn Thần. Hắn đành cười cho qua chuyện: "Là hôm qua nằm mơ thấy vậy thôi."
Úy Trì Bảo Kỳ không biết nên nói gì luôn, người gì vậy chứ! Nằm mơ mà tưởng thật nữa chứ, loại người này đừng nên tiếp xúc quá nhiều thì hơn.
Thế là gã ôm quyền chào từ biệt: "Công tử dừng bước, chúng ta cáo từ."
"Khoan đã!" Trương Minh Hiên gọi họ lại.
Đám người Úy Trì Bảo Kỳ đều đứng khựng lại, không hiểu gì nhìn Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên từ sau quầy bước ra, rút đại một cuốn sách trên quầy, vỗ vào ngực Uý Trì Bảo Kỳ. Uý Trì Bảo Kỳ luống cuống tay chân cầm lấy, nhìn Trương Minh Hiên khó hiểu.
Trương Minh Hiên ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Bảo Kỳ huynh đệ! Vừa gặp ngươi ta đã biết ngươi không phải người tầm thường. Trên đầu ngươi chiếu rọi ánh sáng thần kỳ. Ngươi biết không, tuổi trẻ mà đã cực khổ luyện được gân cốt thế này, quả là kì tài tu tiên trăm năm khó gặp. Nếu có một ngày ngươi hiểu đạo nhập đạo được, chắc chắn sẽ cưỡi rồng lên trời, có câu ta không vào địa ngục thì ai vào, nhiệm vụ trừ gian diệt ác giữ gìn hòa bình thế giới đành giao cho ngươi. Quyển sách này là vật báu vô giá, ta xem ngươi là người hữu duyên, chỉ lấy mười xâu tiền, truyền nó cho ngươi đó."
Úy Trì Bảo Kỳ ngẩn ra nhìn Trương Minh Hiên, lại nhìn quyển sách trên tay, lập tức mở miệng quang quác la lên: "Một cuốn luận ngữ ngươi bán cho ta với giá mười xâu tiền, sao ngươi không đi cướp đi? Mà ta mua luận ngữ về làm gì?"
Úy Trì Bảo Kỳ tức giận ném thẳng quyển luận ngữ vào người Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên vội vàng chụp lấy quyển luận ngữ, giơ lên lắc lắc: "Chắc chắn không lấy?"
"Không lấy!"
Trương Minh Hiên thở dài một hơi nói: "Hình như một lát nữa người trong hoàng cung sẽ tới lấy bản tru tiên mới thì phải. Miệng ta thì không kín lắm không biết có giữ chuyện được không, lỡ đâu nói nhiều quá, truyền vào tai hoàng hậu thì không hay chút nào."
Úy Trì Bảo Kỳ bỗng cười tươi, thân thiết gọi một tiếng: "Ca! Ngươi tốt quá."
Nói xong thì vươn tay cướp lấy cuốn luận ngữ trong tay Trương Minh Hiên, còn vô cùng chân thành nói: "Nhiệm vụ giữ gìn hoà bình thế giới cứ giao cho ta." Trang 14# 1