Chương 26: Ngọc Thanh Tiên Pháp Shared by: truyendichgiare.com === oOo ===
Úy Trì Bảo Kỳ cầm “luận ngữ” qua, Trương Minh Hiên hài lòng nói: "Như vậy mới đúng!"
Úy Trì Bảo Kỳ liếc mắt, bất đắc dĩ móc mấy tờ ngân phiếu từ trong lồng ngực ra, trông mong đưa cho Trương Minh Hiên nói: "Đại ca, ta chỉ có ngần này."
Trương Minh Hiên nhận lấy tiền giấy hỏi: "Bao nhiêu?"
Không phải hắn không muốn đếm, chỉ là hắn không chịu được xấu hổ!
Úy Trì Bảo Kỳ dựng một ngón tay nói: "Một quan!"
"Bao nhiêu? Một quan tiền!"
Trương Minh Hiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi đường đường là đại thiếu gia của Úy Trì gia, đại thiếu gia đứng đầu trong hoàng thành, ra ngoài đường chỉ đem một quan tiền theo, ngươi không biết xấu hổ sao?"
Sắc mặt Úy Trì Bảo Kỳ cũng hơi hồng hồng, cãi lại một câu: "Một quan tiền, không phải là ít. Ta cũng không phải đại thiếu gia, ta chỉ đứng thứ hai trong nhà."
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Làm lão nhị rất quang vinh sao? Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi!"
Trương Minh Hiên hàm chứa ý xấu trong mắt, nhìn về phía một đám người vẫn luôn đi theo sau lưng Úy Trì Bảo Kỳ. Tất cả mọi người theo bản năng lui về phía sau một bước, cẩn thận ôm ngực nhìn về phía Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên không có hảo ý cười ha ha nói: "Lão đại của các ngươi thiếu tiền, các ngươi không nên tài trợ một chút sao?"
Mấy nho sinh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn nhau không chịu nói gì, mặt mày lấm lét, toàn bộ thư điếm đều tràn ngập khí tức mập mờ.
Trương Minh Hiên nhếch miệng, nói với Úy Trì Bảo Kỳ: "Ngươi xem đám bằng hữu mà ngươi kết giao đi, đến thời điểm gặp nạn thì không có lấy một người chịu đứng ra giúp ngươi."
Nói như thế nào thì Úy Trì Bảo Kỳ vẫn còn là một hài tử choai choai, ánh mắt hoài nghi bất mãn nhìn về phía mấy huynh đệ sau lưng, những người kia tự ý thức được là mình làm sai, nếu như bởi vì một chút tiền lại đắc tội với Úy Trì Bảo Kỳ, chỉ sợ về đến nhà sẽ bị phụ thân đánh chết! Tiền bạc, cho tới bây giờ thì trong nhà cũng không thiếu, mà thiếu chính là quyền lợi!
Một người lập tức đứng ra, chính nghĩa lăng nhiên nói: "Chuyện của Úy Trì huynh đệ, chính là chuyện của ta, chỉ là mười quan tiền mà thôi, ta trả thay."
"Lúc nào đến phiên ngươi? Quan hệ giữa ta và Úy Trì đại ca mới là tốt nhất."
"Ta từng uống rượu với Úy Trì đại ca!"
"Ta ăn cơm với Úy Trì đại ca rồi!"
"Ta bị phạt đứng cùng Úy Trì đại ca!"
"Ta, ta trực tiếp gặp mặt Úy Trì đại ca!"
Một lát sau, hình như đã có thứ gì kỳ quái trà trộn vào rồi hay không, ánh mắt Trương Minh Hiên quỷ dị nhìn một tiểu tử vẻ mặt ngây thơ đang vội vàng che miệng lại.
Trương Minh Hiên nhìn hắn, lại nhìn Úy Trì Bảo Kỳ một chút, hỏi: "Các ngươi là?"
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong thư điếm đều nhìn về phía Úy Trì Bảo Kỳ, ánh mắt cũng thay đổi, cẩn thận từng li từng tí chuyển động bước chân, rời xa một chút, bên cạnh tiểu tử kia cũng lập tức trống trơn.
Úy Trì Bảo Kỳ cũng sững sờ, hỏi: "Tiểu Lâm Tử, từ lúc nào thì chúng ta trở thành gặp mặt trực tiếp rồi hả?" Tiểu Lâm Tử xấu hổ cười nói: "Gieo vẫn với câu trước, không cẩn thận liền nói sai."
"Phù!" Thì ra là như vậy! Trương Minh Hiên lộ ra vẻ mặt thất vọng, còn tưởng rằng sẽ có biến lớn cơ!
Những người đi theo Úy Trì Bảo Kỳ kia lập tức thở phào một cái, không ai hi vọng người ở chung với mình từ trước đến nay sẽ có suy nghĩ không an phận đối với thân thể của mình, đặc biệt người này còn là một nam nhân.
Trong đám người này không thiếu con cái của các đại thương, hậu duệ của gia tộc lâu đời, nên rất dễ dàng lấy ra chín quan tiền, chín người mỗi người một quan, một vài người không có cơ hội được chi tiền, trên mặt còn lộ ra vẻ khó chịu.
Trương Minh Hiên cầm ngân phiếu trên tay, vẻ mặt tươi cười tiễn Úy Trì Bảo Kỳ đi, trước khi đi còn gọi với: "Hoan nghênh lần sau lại tới nha!"
Úy Trì Bảo Kỳ đang đi phía trước lập tức bước nhanh hơn vài phần.
Trương Minh Hiên cười hì hì rồi lại cười hì hì, một thân ung dung ngồi liệt trên ghế, hơi nhắm mắt cảm thán một câu: "Cảm giác có người chống lưng thật sự quá sảng khoái mà!"
Giờ phút này ở một khu lâm viên khổng lồ trong thành Trường An, non bộ như rừng, tư thái ngàn vạn, ven đường là bụi cỏ chụm thành khóm lớn. Xa xa là tử trúc um tùm, trong bụi cỏ cũng có vạn hoa sum xuê, trong rừng trúc cũng có chim hót như ca. Gỗ lớn thành rừng mà không phồn, cành cành tu bổ, lá lá nhập họa; Phương đường thành kính mà không đơn, lá sen lớp lớp, cá chép thành thơ. Quả nhiên là ba bước toàn cảnh, năm bước toàn sắc, đại nội hoàng cung cũng không hơn được nơi này là bao!
Giờ phút này, trong tòa lương đình nằm giữa Phương đường, một thiếu nữ lục y và một thanh niên áo trắng đang ngồi ở trong đó thưởng trà đọc sách, nhàn nhã mãn nguyện.
Thiếu nữ lục y - Khương Cẩm Tịch cười lanh lảnh nói: "Sư huynh, huynh xem! Huynh xem! Đại Hoàng này thực là thú vị nha!"
Thanh niên áo trắng nhìn cuốn sách đã đặt đến trước mắt mình, bất đắc dĩ nói: "Được, ta xem! Ta xem là được rồi chứ gì?"
Khương Cẩm Tịch cười giảo hoạt: "Phải như vậy chứ! Chúng ta đọc lại từ đầu đi!"
Khương Cẩm Tịch bấm chỉ quyết trong tay, “Tru Tiên” lập tức bay lên không trung, từng chữ một trong cuốn sách bay ra ngoài, hiển hiện trên không trung, chính là Chương một của “Tru Tiên”.
Đọc một hồi, Khương Cẩm Tịch như có điều suy nghĩ nói: "Sư huynh, ta nhớ phía sau núi của chúng ta cũng có một nơi tương đối nguy hiểm! Ngươi nói bên trong có thể cũng có thiên địa dị bảo hay không."
Sư huynh bất đắc dĩ nói: "Đó là cấm địa, nơi bắt nhốt yêu ma, không có thiên địa dị bảo gì cả."
Khương Cẩm Tịch thất vọng nói: "Là vậy sao!"
Một lát sau Khương Cẩm Tịch còn nói thêm: "Sư huynh, hay là chúng ta cũng nuôi dưỡng một con chó giống như Đại Hoàng đi! Hoặc là con khỉ giống như Tiểu Hôi cũng được."
"Động vật bình thường thì không thể nào thông minh giống như trong sách viết, trừ phi là yêu vật."
Khương Cẩm Tịch lắc đầu ghét bỏ nói: "Yêu vật thì không còn đáng yêu nữa!"
Thanh niên áo trắng nói: "Tên tác giả này thật đúng là lớn mật, dám trực tiếp dùng danh hào của Tam Thanh đạo tôn làm tên công pháp, không sợ trời phạt sao?"
Khương Cẩm Tịch kêu lên: "Tam Thanh đạo tôn bọn họ sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu."
Nếu như Trương Minh Hiên nghe được đối thoại này của bọn họ thì nhất định sẽ la lên: "Sẽ mà, bọn họ thật sự đã tức giận, còn tìm tới cửa rồi cơ, tiểu sinh còn bị dọa tới tè ra quần!"
Một lát sau, thanh niên áo trắng liếc mắt nhìn sư muội của mình, lại không có ý tốt liếc văn tự trên không trung, rồi "Hừ" một tiếng, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp tiểu sư muội rời khỏi ta. Sư muội cũng đã trường thành, thoạt nhìn còn phải chú ý thêm đám sư huynh đệ kia của hắn nưa ̃ ! Thanh niên áo trắng lướt qua một số ý niệm trong đầu.
Khương Cẩm Tịch hâm mộ nói: "Tuyết Kỳ sư tỷ thực soái!"
Bàn chân lập tức khẽ động, bay tới giữa hồ nước, đứng trên mặt nước, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh trường kiếm.
Khương Cẩm Tịch chỉ trường kiếm lên trời la lớn: "Cửu thiên huyền sát, hóa thành thần lôi. Hoàng hoàng thiên uy, lấy kiếm dẫn chi!" Bầu trời xanh vạn dặm, đừng nói tới thiên lôi, ngay cả một đám mây đen cũng không có. Khương Cẩm Tịch nhướng mày, bấm chỉ quyết trong tay, bầu trời lập tức vang lên tiếng sấm rền, trời quang vạn dặm lập tức bị một tầng mây đen bao phủ.
Trương Minh Hiên nhìn bên ngoài thầm nói: "Sao hôm nay lại thay đổi bất thường như vậy, cũng chẳng có lấy một điểm báo hiệu."
Trong Đạo cung gần sát hoàng cung, không ít người nhíu mày ngẩng đầu nhìn bầu trời, là ai đang loạn dùng tiên pháp trong Trường An.
Kính Hà Long cung bên ngoài thành Trường An, một vị Long Vương đầu mọc sừng dài đang uống rượu mua vui với người một nhà, dị động trên bầu trời cũng lập tức kinh động đến bọn họ.
Một thanh niên đầu phủ lân giáp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn ngẩng đầu liếc mắt quan sát, nhìn về phía chủ vị kêu một tiếng: "Phụ vương! Ta đi xem một chuyến, là ai quấy phá phong vân trong Trường An?"
Lão Long Vương lắc đầu nói: "Đừng đi, là Ngọc Thanh tiên pháp!"
Đám long tử long tôn đang ngồi lập tức yên tĩnh trở lại, Ngọc Thanh tiên pháp, đây chính là thánh nhân đạo thống, không thể trêu vào! Không thể trêu vào a!
Đám nhân sĩ sống trong mấy đình viên khác tương tự như nơi ở hiện tại của Khương Cẩm Tịch tại thành Trường An cũng nhao nhao ngẩng đầu lên, có người khinh thường, có người lạnh nhạt, nhiều hơn chính là hâm mộ.