Nhan Mộ Nhi không thể tin được mọi chuyện vừa phát sinh, mình là nữ nhân được trời xanh chúc phúc, về sau chính là một hô vạn ứng. Thế mà lại chết ở loại địa phương vắng vẻ này! Không cam tâm! Không cam tâm! Theo hô hấp càng ngày càng khó, cho dù Nhan Mộ Nhi không cam tâm đi nữa, cũng chỉ có tử vong làm bạn. Thị nữ phía sau đã dọa tê liệt, sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên đồng tử giãn ra, cả người khuynh đảo sang một bên, bị hù chết tươi. Không sai! Con mèo đen này chính là miêu yêu sáu năm trước. Qua sáu năm ổn định, cuối cùng nó đã có thể hóa thành người, nhưng sư phụ vẫn chưa xuất quan, miêu yêu thầm nghĩ mình vẫn chưa tìm tên đầu trọc kia "báo thù", hóa thành người cũng có thể đi ra ngoài nhìn một chút, theo khí tức phát ra, đầu trọc vô sỉ ngay ở phía trước. Vừa tới liền gặp phải Nhan Mộ Nhi đang chạy trốn, phát hiện tướng mạo Nhan Mộ Nhi hết sức kinh người, thế nhưng lời lẽ lại cay độc, nghe thấy đối phương còn nhắc đến đầu trọc, liền càng thêm hứng thú, ả nói đầu trọc, sẽ không phải là tên đầu trọc kia chứ? Cuối cùng thế mà nghe nữ nhân này nói muốn chết, đang lo không tìm được cớ, thế là lập tức hoàn thành nguyện vọng cho ngươi, giết không có chút nào áy náy. Miêu yêu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi thật khiến người ta say mê. Bỗng nhiên, nghe thấy có mấy người kêu gào, miêu yêu khẽ nhíu mày, chỉ ngón tay, thi thể Nhan Mộ Nhi hóa thành khói đen triệt để tiêu tán, bất quá thi thể thị nữ, miêu yêu không nhúc nhích, bởi vì . . . - Cứu mạng. . . không muốn chết a . . . Miêu yêu lập tức ôm thi thể thị nữ lên tiếng khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế. Nghe thấy tiểu thư gọi, toàn bộ thủ vệ liền chạy sang bên này. - Các ngươi rốt cuộc đã đến, mau nhìn xem. . . vừa rồi xuất hiện một còn dã thú kỳ quái, nàng liền biến thành bộ dáng này, ô ô ô . . . Nói xong miêu yêu nặng ra nước mắt, chuyện này khiến thủ vệ xung quanh đều đau lòng, thật sự là người thấy đều thương. Lắc lắc đầu, để cho mình tỉnh táo lại. - Tiểu thư, nén bi thương. Thủ vệ kiểm tra thi thể thị nữ một chút, xác định đã tử vong. Theo thủ vệ xác định, miêu yêu trực tiếp cực kỳ bi thương, bẹp một cái ngất đi, sau đó bẹp một tiếng ngã xuống mặt đất. Trong lòng miêu yêu thầm mắng, không biết đến đỡ một chút nào, đập trúng cái ót, đau muốn chết. Không phải thủ vệ không đỡ, mà là không dám, thân thể của ngươi người nào dám loạn đụng. Bất quá tiểu thư cùng thị nữ thật sự là tỷ muội tình thâm, thế mà trực tiếp ngất đi, trước kia làm sao không có phát hiện đây. Miêu yêu phát hiện, nếu như mình không tỉnh lại, có phải bọn họ liền không có ý định đi hay không. . . nhân loại đều như vậy sao? Chỉ sợ Dạ Côn còn không biết, vị hôn thê của mình mắng mình vài câu, sau đó liền ngoẻo rồi . . . Cho nên nói a, không có việc gì đừng mắng Côn ca ta, Côn ca ta không có động thủ ngươi liền chết. . . Lúc này Dạ Côn đang làm gì, hắn đang đi lung tung ở chợ phía tây, nếu như ông trời mở mắt, sẽ trực tiếp cho mình một lão bà mình thích. Không đúng. . . mình càng nghĩ như vậy, sẽ càng không tới. - A, đây không phải Côn ca của chúng ta sao?" Sau lưng Dạ Côn truyền đến âm thanh, Dạ Côn thở dài, âm thanh này làm sao có thể quên. Sau lưng Dạ Côn chính là Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, hai người này từ nhỏ đã như hình với bóng, Dạ Côn đều cảm giác quan hệ hai tên này có chút thần bí. Năm đó Dạ Côn bình yên về nhà, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mình còn có cơ hội vẽ con rùa ở trên đầu Dạ Côn, nếu như chết rồi, khẳng định không vẽ được nữa. Nguyên Chẩn cùng Phong Điền thành niên đều chững chạc không ít, ít nhất hiện tại sẽ không tùy tiện hành động, muốn chỉnh Côn ca, phải lên kế hoạch thật tốt mới được. Không thể không nói, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền mệnh thật sự lớn. Dạ Côn quay người cười nói: - Nguyên Chẩn, Phong Điền, đã lâu không gặp. Xác thực đã lâu không gặp, Dạ Côn một mực đóng cửa trong nhà, số lần gặp mặt trong sáu năm, một tay là có thể đếm hết. - Côn ca, ngươi cũng thật là, huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, đi. . . uống một chén đi. Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lộ ra vẻ hết sức nhiệt tình. Đây là kế hoạch của hai người, rút ngắn quan hệ với Dạ Côn, sau đó hung hăng hố Dạ Côn một trận, dù sao đây là mộng tưởng từ nhỏ, không thể đoạn. Dạ Côn cũng không nghĩ tới bọn họ thế mà nhiệt tình như thế, xem ra lớn lên cũng thay đổi. - Không đi, không đi, ta ra ngoài hít thở không khí. Dạ Côn không có hứng thú uống rượu, được rồi. . . Côn ca ta không có hứng thú với chuyện gì cả, đều không có mục tiêu phấn đấu, ài. . . đáng chết. . . thật tịch mịch a . . . Phong Điền cũng không có cưỡng ép, qua nhiều năm như vậy, tính cách Dạ Côn y vẫn hiểu rõ, hắn nói một không hai. - Côn ca, ngày mai chính là lễ thành nhân, có. . . Lông mày Nguyên Chẩn run lên, có tìm Côn tẩu cho chúng ta hay không? Vẻ mặt Dạ Côn cứng đờ. Không biết vì sao, thấy cái biểu tình này của Côn ca, trong lòng Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hết sức thoải mái, cảm giác nằm mơ đều sẽ cười tỉnh. Phong Điền thở dài: - Côn ca, thành hôn sớm cũng không tệ, ngày mai các huynh đệ đến chúc mừng ngươi. Dạ Côn liền buồn bực, tò mò hỏi: - Ngày mai các ngươi không thành hôn sao? - Côn ca, nữ hài tử ở An Khang châu càng tốt hơn, cha của chúng ta đã an bài. Quả nhiên đều là cha ruột. Thấy Côn ca lại phiền muộn, hai người sảng đến không được, đều muốn nứt ra. - Côn ca, để hai người chúng ta bồi ngươi đi, dù gì cũng nhàn rỗi. - Đúng vậy, cho dù chuyện lớn cỡ nào, ở trước mặt Côn ca đều không nhấc lên nổi Mặc dù đã lâu không gặp, thế nhưng công phu vuốt mông ngựa quả thật tinh tiến không dừng, đập đến Côn ca ta hết sức thoải mái. Nhưng vào đúng lúc này, một hồi tiếng hò hét vang lên: - Bán thân. . . bán thân. . . tiểu thư nhà ta bán thân. . . tới trước được trước. . . Nghe thấy câu này, Dạ Côn đều cười, đây đúng là bán rất gọn gàng, mang theo tò mò, Dạ Côn dự định đi xem một chút. Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng rất tò mò, đi theo sau lưng Dạ Côn. Tại một góc chợ phía tây, chỉ thấy một vị nữ tử tướng mạo vui vẻ, một vị nữ tử tướng mạo xấu xí, có thể xấu đến loại tình trạng này, cũng là một loại bản sự đi. Liền tráng hán độc thân bốn mươi năm bên cạnh đều tẻ nhạt vô vị, nhưng mà vừa ý vị thị nữ tướng mạo dễ nhìn này, vị tiểu thư kia thảm đến không nỡ nhìn. Người vây xem càng ngày càng nhiều, dù sao nhiều năm qua như vậy, chuyện này vẫn là lần đầu tiên phát sinh. Chẳng qua là hiện tại hai vị nữ tử đang truyền âm. - Tiểu thư ~ ngươi làm như vậy thật được không? Nếu để cho lão tôn thượng biết được, ta sợ. . . - Có cái gì không được, mỗi lần trở về liền thúc giục cưới, làm như ta không gả ra được vậy, vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, mượn lần này giải quyết chuyện chung thân cả đời luôn. - Nhưng tiểu thư à, vậy ngươi cũng không cần hóa trang như thế chứ, ngay cả nhìn ta còn không dám nhìn đây, càng đừng đề cập tới những người này. - Hừ! Đều là một đám nam nhân trông mặt mà bắt hình dong, ghét nhất là loại người đó, bộ dáng này của ta, ai dám tiếp, ta đây liền bội phục! Tiểu thư thật sự quá ác với mình rồi, người bình thường ai dám tiếp chứ, cho dù không bình thường, cũng sẽ không tiếp, xấu đến cảnh giới nhất định, Thần Ma đều muốn nhắm mắt. - Thế nhưng tiểu thư, nếu để cho phu nhân biết. . . - Ngươi không nói bọn họ làm sao biết? Còn nữa, hành tung của ta chớ nói lung tung, đã lâu rồi ta không có ra ngoài chơi. - Ta. . . - Nhanh gọi, đừng ngừng. . .