Lúc này Dạ Côn xuyên qua đám người, dù sao cũng là danh nhân huyện Thái Tây, tất cả mọi người nhận biết Dạ Côn, chút mặt mũi này vẫn sẽ cho. Lúc Dạ Côn nhìn thấy cô gái này, cũng ngẩn ngơ một hồi, làm sao dáng dấp đặc biệt như vậy. . . cho tới bây giờ chưa thấy qua xấu như thế, đúng là xấu ra kỹ thuật. Nguyên Chẩn cùng Phong Điền sau lưng đều khiếp sợ, đây quả thực là xấu đến đỉnh phong, khó trách không gả ra được, nếu như có người muốn, hai huynh đệ chúng ta liền đi đớp cứt! Nữ tử lúc này cũng nhìn thấy Dạ Côn, tên đầu trọc này dáng dấp rất khác người, ánh mắt nhìn mình thế mà mang theo tán thưởng . . . Tên đầu trọc này không phải có bệnh đấy chứ. - Ta mua! Dạ Côn đột nhiên gào to một tiếng, toàn trường trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Dạ Côn, hoàn toàn không biết Dạ Côn có ý gì. Ngươi là người ưu tú nhất huyện Thái Tây chúng ta, sao có thể cưới nữ nhân như vậy? Không thể a! - Đậu xanh! Côn ca hảo nhãn lực! - Côn ca ngưu bức! Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lập tức hò hét trợ uy, ai cũng không phục, chỉ phục Côn ca ta, nhanh cưới sửu nữ này, như thế Côn ca ngươi liền phải chịu mọi người chê cường, vừa nghĩ thôi đã khiến người ta hưng phấn rồi. Nữ tử cũng không nghĩ tới, mình mới vừa chào hàng, liền có người mua, có chút trở tay không kịp, chẳng lẽ suy nghĩ của mình là sai sao. Liền thị nữ bên cạnh đều bối rối, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào. Dạ Côn từ trong đám người đi ra, đi đến bên cạnh nữ tử, khẽ cười nói: - Cô nương tên là gì? - Ta. . . ta tên Diệp Ly. Hiện tại đầu óc Diệp Ly có chút không đủ dùng, tới quá đột nhiên. - Diệp Ly, ta tên Dạ Côn, ngươi bán bao nhiêu tiền? Dạ Côn biểu hiện rất bình tĩnh, dáng vẻ sinh tử coi nhẹ. - Thả . . . Thị nữ phía sau vừa định răn dạy Dạ Côn, Diệp Ly liền trực tiếp cắt ngang: - Công tử, tiểu nữ không đắc, chỉ bán một kim tệ. - Há, rất tiện nghi. Thị nữ nghe nói như thế kém chút nổi khùng, tên đầu trọc chết tiệt lại dám nói tôn thượng tiện nghi, tôn thượng nhà ta rõ ràng rất đắt đấy. Nghĩ xong cũng cảm giác là lạ ở chỗ nào. Mà khóe miệng của Diệp Ly cũng giật một cái, nhiều năm qua không có ai dám bất kính với bản tôn, tiểu tử này lại còn nói bản tôn tiện nghi, đáng giận. Dạ Côn trực tiếp móc ra một mai kim tệ. Diệp Ly nhìn kim tệ trong tay Dạ Côn, lại nhìn nụ cười "chân thành tha thiết" của hắn, chậm rãi tiếp nhận một mai kim tệ này. Xong rồi! - Côn ca uy vũ! - Côn ca bá khí! Toàn trường lặng ngắt như tờ, cũng chỉ có Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đang reo hò, thậm chí chạy tới: - Gặp qua Côn tẩu! Hai người kia ước gì lập tức xác định quan hệ của hai người, cuối cùng có cơ hội chỉnh Côn ca, xem Côn ca mất mặt, chuyện này còn hưng phấn hơn cả động phòng. - Ngày mai là lễ thành nhân, chúng ta thành hôn đi. Dạ Côn thật sự đơn giản thô bạo, không nói hai lời liền cưới. Diệp Ly ôn nhu nói: - Toàn bộ nghe phu quân. - Tiểu thư! ! ! Thị nữ đều mộng bức, chuyện này cũng quá qua loa đi. Tiểu thư ngươi. . . tùy tiện gả đi như vậy? Ngươi không sợ lão tôn thượng trong nhà tức chết sao? Diệp Ly quay đầu nhìn thoáng qua, thị nữ lập tức cúi đầu, chỉ có thể dựa theo kế hoạch tiểu thư tiến hành: - Tiểu thư, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây, tạm biệt . . . Nói xong, thị nữ liền đi vào đám người, không thấy bóng dáng đâu nữa. Dạ Côn cũng không có ngăn cản, phảng phất vừa hoàn thành một kiện đại sự trong đời. - Phu quân, có thể hỏi ngươi một chuyện không? Diệp Ly thực sự nhịn không được, tò mò hỏi. - Phu nhân cứ hỏi. Dạ Côn cũng đổi lời nói, dù gì cũng cưới. - Vì sao phu quân muốn cưới ta? Diệp Ly cảm giác mình nếu như không biết, đời này đều không thể thoải mái, dù sao người thường có thể làm được chuyện như vậy ư? Nhìn hắn hình như cũng không có bệnh trạng gì. Dạ Côn nhìn khuôn mặt vô cùng xấu xí kia, từ tốn nói: - Dù gì ta cũng không muốn sống. . . Diệp Ly: . . . Mọi người: . . . Diệp Ly đột nhiên phát hiện, nam hài trước mắt đúng là một người vô cùng thú vị, một người. . . nếu như không có một cái linh hồn thú vị, vậy liền mất đi rất nhiều niềm vui. Thế nhưng! Tiểu tử ngươi quá phách lối, Diệp Ly ta lâu rồi không có chỉnh người, phảng phất nhớ tới khi còn bé cùng đệ đệ hố người. Dạ Côn đúng là nghĩ như vậy, tướng mạo cái gì mình đều không để ý, chủ yếu có thể trợ giúp một vị nữ tử cũng tốt, ít nhất vừa mới thấy được nàng cười, trong lòng cũng có chút vui, chuyện này còn vui hơn việc được truyền tu vi. - Phu quân ~ Diệp Ly đột nhiên gọi Dạ Côn. Một tiếng này rất ngọt, có thể ngọt đến tâm khảm của người ta, liền Dạ Côn đều có cảm giác như vậy, trời xanh ban cho nàng âm thanh tuyệt vời như vậy, lại cho nàng . . . Đột nhiên, Dạ Côn cảm giác không thích hợp. Không đúng! Hết sức không đúng! Trời xanh sao có thể buông tha Côn ca ta dễ dàng như vậy? Nhưng mà giờ khắc này, xung quanh lần nữa hoàn toàn yên tĩnh, đều nhìn Diệp Ly, cái cằm đều sắp rơi xuống mặt đất. Nhất là Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, đầu hơi choáng váng, bị đẹp ngất. Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Diệp Ly, đây là nữ hài như thế nào? Tóc hoa tự nhiên như thác nước rũ xuống vai thơm, da trắng nõn nà, đôi mắt đẹp long lanh, lông mày khẽ nhăn, ngũ quan đã hoàn mỹ đến không cách nào hình dung, đôi tay nhỏ nhẹ nhàng nắm, hơi hơi cúi đầu nhìn mũi chân, mang theo một cỗ ngượng ngùng, mỹ trung mang theo một cỗ đáng yêu. Hoàn mỹ, đơn giản quá hoàn mỹ. Nhưng chính là vì hoàn mỹ như vậy, lại khiến hai mắt Dạ Côn trợn trắng. - Côn ca! - Côn ca! Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tranh thủ thời gian xông tới. - Côn ca sắp chết! Ấn huyệt nhân trung! Nói là nói như vậy, nhưng hai người Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hối hận đến nôn cả ruột xanh, nếu như vừa rồi mình mua thì tốt rồi. Nữ hài xinh đẹp như vậy đi nơi nào tìm, đốt đèn lồng cũng không tìm thấy. Ánh mắt Côn ca độc như vậy sao? Này đều có thể nhìn ra là giả? Còn có để cho người sống hay không, Côn ca ngươi vì sao lại ưu tú như thế, chuyện tốt gì đều bị ngươi ôm hết vào người. Hiện tại Diệp Ly cũng mơ hồ, chẳng lẽ mình không đủ đẹp? Dường như hắn rất ghét bỏ, nhất là trước khi té xỉu, ánh mắt kia phảng phất đang nói, sớm biết liền không mua . . . Tên đầu trọc này thật vô cùng thú vị, Dạ Côn đúng không, ngươi thành công khiến bản tôn, vậy liền nhìn ngươi một chút xem có thể trở thành phu quân bản tôn hay không. Một đường vật vả chạy ra, mà ngươi lại làm bản tôn tức giận, bản tôn là nữ nhân hẹp hòi, tâm trả thù rất mạnh. - Phu quân! Diệp Ly duyên dáng gọi to một tiếng, thân ảnh "yếu đuối" chạy tới chỗ Dạ Côn. Mọi người thấy biểu lộ của Diệp Ly, không biết còn tưởng rằng thành hôn đã lâu, biểu diễn có chút xốc nổi. Dạ Côn phảng phất nghe thấy tiếng nũng nịu này, vô thức mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt khiến người hít thở không thông kia. Bốn mắt nhìn nhau. - Có thể trả hàng không? Dạ Côn nghiêm túc hỏi. Diệp Ly nhìn ánh mắt chân thành của Dạ Côn, kinh nghiệm nhìn người nhiều năm như vậy, hắn là đang nghiêm túc. Hắn lại muốn trả bản tôn về! Hơn nữa còn là sau khi nhìn thấy tướng mạo của bản tôn! Bản tôn không thể nhịn! - Phu quân, ngài vừa rồi còn nói sẽ cưới ta, phu quân nói chuyện không tính toán gì hết sao, ta đã thu tiền của ngươi. Diệp Ly mở đầu ngón tay ra, dưới ánh mặt trơì , kim tệ phát ra hào quang chiếu lên mặt hai người.