Châu Trạch cuối cùng cũng báo cảnh sát, rất nhanh sau đó cảnh sát đã tới rồi. Dựa theo lời nói của Châu Trạch, cậu thanh niên giao hàng sau khi tới cửa hàng của hắn liền đột nhiên phát điên, nói có rất nhiều vong hồn bị cậu ta thiêu chết tìm đến báo thù, sau đó không ngừng điên cuồng đấm đạp vào tường, cuối cùng ngất lịm đi.
Từ cục cảnh sát làm xong ghi chép đi ra, trời đã sắp sáng rồi, vụ án phóng hỏa rạp chiếu phim biến đổi bất ngờ, nhưng chí ít cũng khai thông cục diện trước mặt. Lúc trước cảnh sát thực có thể chỉ vì do trời quá tối, không hề nghi ngờ đến cậu thanh niên giao hàng nghĩa khí đầy mình kia. Bây giờ cho dù chưa có chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần chú ý lên người đối tượng tiến hành tìm kiếm, rất nhanh sẽ có thể phát hiện ra chân tướng.
Về việc sau này dư luận chuyển hướng, cư dân mạng vỡ mộng và càng tăng thêm choáng váng đối với cậu thanh niên giao hàng, không phải vấn đề mà Châu Trạch cần lo lắng và suy nghĩ nữa, hắn chỉ có thể làm như vậy, đồng ý làm cũng chỉ có vậy.
Chuyện của quỷ, nên giao cho quỷ giải quyết, chuyện của người, vẫn nên để cảnh sát giải quyết sẽ tốt hơn.
Đứng ở cửa cục cảnh sát, hít thở bầu không khí trong lành, đầu hắn cảm thấy tỉnh táo.
Bắt xe trở lại cửa hàng, Châu Trạch nhìn thấy cửa hàng kế bên của người hàng xóm Hứa Thanh Lãng đã mở cửa kinh doanh trở lại. Hứa Thanh Lãng thay một bộ áo quần bình thường ngồi trước cửa tiệm vừa nhặt rau vừa phơi nắng, miệng hát khẽ “Đồng tử hí” (một loại nhạc địa phương), cười nhẹ, thảnh thơi, thần thái toát ra một sự phong lưu quyến rũ.
Tất cả,
Vẫn giống như lúc trước.
Châu Trạch đi đến cửa tiệm, Hứa Thanh Lãng vỗ vỗ tay, hỏi:
- Ăn gì?
- Gì cũng được, tôi muốn nước ô mai.
Hứa Thanh Lãng gật gật đầu.
Châu Trạch ngồi xuống trong tiệm, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Một lát sau, Hứa Thanh Lãng bưng lên một bát mì trứng gà, nước dùng trong vắt, sợi mì hấp dẫn. Đương nhiên những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là nước ô mai quen thuộc đã xuất hiện trước mắt Châu Trạch.
- Làm cho tôi một thùng đi, bao nhiêu tiền?
Châu Trạch chỉ vào nước thùng đựng nước uống:
- Làm trước một thùng đi.
- Đợi một thời gian nữa đi.
Hứa Thanh Lãng ngồi xuống trước mặt Châu Trạch, miệng ngậm một điếu thuốc. Cậu ta có vẻ như muốn làm điệu bộ tên tiểu lưu manh hút thuốc, nhưng lại cho người ta thấy một loại cảm giác “Nữ nhân hút thuốc mà cũng có thể xinh đẹp như vậy.”
Cậu ta không phải gái, cũng không phải gay, chỉ có thể trách ông trời ban nhầm cho bộ dạng này.
Tiếp theo nước ô mai làăn xong mì, phá lệ, lần này ăn xong bát mì Châu Trạch cảm thấy không còn buồn nôn mãnh liệt như thường lệ, nhưng vẫn phải uống mấy cốc nước như trước.
- Còn nhớ Lâm Đại Ngọc lần đầu vào Giả phủ sau khi ăn cơm xong đã xảy ra chuyện gì không? - Hứa Thanh Lãng phà một ngụm khói thuốc ra hỏi.
Châu Trạch suy nghĩ một lát, chợt hiểu ra.
Lâm Đại Ngọc mới vào Giả phủ, lần đầu tiên dự gia yến, ăn cơm xong, người dưới đem súp trà lên, Lâm Đại Ngọc ở nhà được cha dạy rằng sau khi ăn cơm không uống trà để dễ tiêu hóa, nhưng nhìn thấy cổ mẫu và nhiều tỉ muội đều uống rồi, nên cô đành uống theo họ.
- Tôi có thể ăn no là tốt rồi. - Châu Trạch lắc đầu, với tình trạng của anh bây giờ, rất có thể cả đời không thể trở thành một gã tham ăn hoặc một người sành ăn, còn về vấn đề tiêu hóa, thì nói sau đi.
- Trong lòng tôi có chút chênh vênh.
Hứa Thanh Lãng đi thẳng vào vấn đề:
- Cha mẹ tôi đều đã đi rồi.
Cha mẹ Hứa Thanh Lãng đã đi từ sớm, nhưng Châu Trạch hiểu rõ nói “đi rồi” lần này có nghĩa là gì, hẳn là đã mất rồi.
- Tại sao lại đột nhiên đi như vậy?
Châu Trạch hỏi, vốn định đáp lại một câu “Xin nén bi thương”, nhưng ngẫm lại thấy không thích hợp.
- Bị phát hiện.
Châu Trạch tay run run cầm điếu thuốc.
Bị phát hiện?
Châu Trạch nhớ ông già đó trước khi chết, cũng đã hét lên rằng: “Bọn họ phát hiện ra ta rồi!”
Hứa Thanh Lãng nhìn Châu Trạch nói:
- Tôi rất không cam tâm, cũng cảm thấy rất bất công, tại sao người đó lại đem cha mẹ của tôi đi, chứ nhất định không đem anh đi.
- Cô ta? Anh ta?
Trong đầu Châu Trạch hiện ra hình ảnh tiểu loli, lại kết hợp với thái độ của Hứa Thanh Lãng vào ngày hôm đó và cái đêm rời đi.
- Thường thiệt hóa lộ dẫn, thâm hầu hứa u minh, có quen không ?
- Hắc bạch vô thường?
- Đó chẳng qua chỉ là một cách gọi chung.
Hứa Thanh Lãng thở một hơi dài.
- Nhưng quả thật bọn họ là người chấp pháp, du lịch trần gian, quét sạch trật tự, đem người và quỷ phân chia ra. Người có đường của người, quỷ có cầu của quỷ.
- Ồ.
Châu Trạch vẫn có chút không thể tin được, nếu tiểu loli thật sự là loại thân phận bạch vô thường, vậy lúc trước cô bé để lộ thân phận thè lưỡi dài dẫn đến tai nạn khiến người tài xế tử vong thì tính thế nào?
- Cô bé đó không mang tôi đi, mà mang cha mẹ của cậu đi, vì vậy mà cậu hận tôi? – Châu Trạch giơ tay chỉ vào người mình.
- Đúng. - Hứa Thanh Lãng gật đầu đáp.
- Vậy trong bát mì không bỏ độc chứ?
Hứa Thanh Lãng “…”
- Không hạ độc chứ? – Châu Trạch hỏi lại.
- Không. - Hứa Thanh Lãng trả lời.
- Vậy thì tốt rồi. – Châu Trạch thật sự không biết, trong bữa cơm có nồi thịt hâm lại hôm đó, bên trong cơm và đồ ăn có độc. Nếu không phải bác sĩ Lâm đến sớm một chút, thì rất có thể bản thân anh đã ăn phải phần cơm đó rồi.
- Anh thật sự ngốc hay giả vờ ngốc vậy? - Hứa Thanh Lãng có chút tức giận nhìn Châu Trạch:
- Cô ta vì cái gì mà không bắt anh?
- Đúng rồi, cô bé đó vì điều gì mà không bắt tôi?
- Tôi hỏi anh đó! - Hứa Thanh Lãng cao giọng.
- Tôi cũng không biết. – Châu Trạch buông lỏng tay:
- Có thể vì tôi đã cứu cô ấy một lần.
Hứa Thanh Lãng “…”
Cuộc nói chuyện của hai người, cuối cùng kết thúc bằng tàn thuốc thiêu cháy.
Hai bên lần này xem như đã đi thẳng vào vấn đề, phá vỡ thỏa thuận ngầm ban đầu.
Châu Trạch trở về cửa hàng của mình, thu dọn băng ghế nhựa trên sàn nhà, chợt phát hiện ra có sáu băng ghế nhựa phía dưới đều dán tiền âm phủ với độ dày khác nhau.
Đây là tiền đọc sách hay là tiền ăn cơm?
Châu Trạch nhớ rõ đợt trước lão đạo kia phát trực tiếp cũng đưa cho mình một xấp tiền âm phủ, nói là có thể tích cóp từng chút âm đức.Vậy thì, số tiền âm phủ kia chính là tích cóp bằng cách này đây sao?
Ông ta làm thế nào mà đem về được?
Châu Trạch lấy những tờ tiền âm phủ đó lên, xếp lại một xấp, cảm giác trên tay không tồi, không giống ngày bình thường nhìn thấy những tờ tiền âm phủ xù xì như vậy, bây giờ cầm ở trong tay, cảm giác như là tơ lụa.
Điều này làm Châu Trạch nghĩ tới cửa hàng đồ cúng mà lão đạo kia nói tới, kinh doanh với ma quỷ, cửa hàng tốt nhất chính là cửa hàng đồ cúng. Bởi vì đồ đạc bán ở đó cũng có thể cho người chết nữa.
Cũng bởi vậy, nếu trong tay mình bây giờ cầm tiền âm phủ là “tiền mặt” của người chết, vậy cửa hàng đồ cúng chắc chắn có thể kiếm được càng nhiều.
Trong đầu lại hiện ra hình ảnh người đàn ông ngồi ở đằng sau quầy hàng đang khó khăn húp cháo.
Châu Trạch đột nhiên nghĩ,
Bản thân hình như đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Đương nhiên, chuyện càng thú vị hơn bây giờ cũng không có sức lực để quản rồi. Tối hôm qua không ngủ được, bây giờ đã về nhà rồi thì phải ngủ bù một giấc.
Châu Trạch kéo cửa cuốn của tiệm sách xuống, khóa lại, không hiểu vì sao, cửa hiệu của anh thời gian mở cửa ban đêm nhiều hơn ban ngày. Sau này nếu có cơ hội, chắc anh sẽ đặt một bảng hiệu khác.
Ghi là.
“Phòng sách đêm khuya.”
Dù sao ban ngày cũng không buôn bán được gì, hiệu sách cứ như thế mà lỗ. Bản thân có thể tùy ý giở một ít mánh khóe, làm một vài chuyện, chẳng phải kết quả nát bét nhất cùng lắm chỉ như thế này thôi sao.
Chuyện của cậu thanh niên giao hàng là phạm phải tội ác tày trời, nhưng dù sao cũng đã cho Châu Trạch chút ý tưởng.
Thiết bị tắm rửa của phòng vệ sinh được trang bị đầy đủ, Châu Trạch mua cả máy nước nóng. Cởi bỏ quần áo, Châu Trạch tắm một cái, mặc một bộ áo quần chỉnh tề rồi xuống lầu.
Lúc Châu Trạch đang khom lưng chuẩn bị chỉnh nhiệt độ của tủ lạnh, cả người bỗng sững sờ ở đó.
Bởi vì ở trong tủ lạnh trước mặt anh ta.
Có một người đang nằm.
Ngườiđó nhắm mắt, giống như đang chìm vào giấc ngủ say, thở rất đều, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, giống như một kiểu tiểu đại nhân thích an nhàn.
Rất bình tĩnh, cũng rất dễ thương.
Với điều kiện tiên quyết là,
Đầu lưỡi của cô ta không dài như vậy.
Tiểu loli,
Tự mình chiếm sào huyệt của hắn…
Châu Trạch rất muốn la lên một tiếng, để cho hàng xóm Hứa Thanh Lãng tới báo thù.
Nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi đi, không phải anh ta cảm thấy gọi Hứa Thanh Lãng đến báo thù là hại anh ta, mà anh cho rằng Hứa Thanh Lãng cũng không có gan báo thù lớn như vậy, nói không chừng người ta đến rồi anh ta còn hỏi thăm thân thiết:
- Ngài tỉnh rồi à?
Ngài muốn ăn chút gì không?
Tôi đi làm cho ngài.
Tiểu loli mở mắt, con ngươi của cô ta rất sâu hiểm, chứ không hề trong veo và đơn thuần.
Cô ta vươn tay ra, Châu Trạch giúp mở tủ lạnh ra.
Tiểu loli từ bên trong ngồi dậy, Châu Trạch để ý, cô ta thật sự không điều chỉnh nhiệt độ, chỉ chọn mở một cái thông gió.
- Chú nằm ở đây không lạnh sao?
Tiểu loli mở miệng hỏi, không đợi Châu Trạch trả lời, cô ta đã nói tiếp:
- A, tôi quên, chú không giống.
Nói xong, tiểu loli ngồi trong tủ lạnh giơ tay vỗ vỗ vào vị trí trống ở bên cạnh:
- Ngủ cùng không?
Châu Trạch rất muốn xoa đầu cô bé đó, nhưng tay bên cạnh chợt ngừng lại.
Cô ta là một dạng tồn tại của hắc bạch vô thường, là người chấp pháp của âm ti ở nhân gian.
Tiểu loli giơ tay ra, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to của Châu Trạch, đặt tay Châu Trạch lên đầu mình, sau đó cầm bàn tay Châu Trạch xoa xoa trên đầu mình.
Châu Trạch: “…”
- Anh, tốt lắm.
Tiểu loli cuối cùng cũng đứng dậy, nhưng dường như vì chân ngắn, trèo ra ngoài có chút khó khăn.
Châu Trạch ôm cô bé từ tủ lạnh ra ngoài.
Cũng không biết lúc trước cô ta làm sao nằm vàođó được.
- Anh, tốt lắm. - Tiểu loli giơ tay ra chỉ vào Châu Trạch: - Nói lại lần nữa.
- Ừm… Cảm ơn. – Châu Trạch không biết nên đáp trả như thế nào.
- Ta phải đi rồi. – Tiểu loli xoay người, quay lưng về phía Châu Trạch, hai tay đan phía sau lưng, Châu Trạch biết cô ta muốn biểu hiện ra khí chất cao như núi.
Nhưng vấn đề của cô ta giống với Hứa Thanh Lãng,
Ông trời cho sai lớp da bên ngoài.
Dáng vẻ của cô ta, có thế nào cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Dừng lại,
Không cho phép.
Châu Trạch đang tự nhắc nhở bản thân.
Đây là hắc bạch vô thường.
Không được phép!
Ha ha ha ha !
Nhưng không thể nhịn được nữa rồi!
Tìm đường chết ha ha ha!
Xong đời ha ha ha!
Đến mức càng cười lên càng trở nên khoa trương, đến nước mắt cũng đều rơi ra rồi.
Tiểu loli không để ý tới tiếng cười của Châu Trạch, cũng không trị tội tên đại bất kính Châu Trạch.