Là trực tiếp đưa một người Đông trốn Tây nấp ở thành thị trở thành người làm công ăn lương ở đây luôn hả?
Niềm vui này đến bất ngờ quá, Châu Trạch có chút chần chừ không dám đón nhận.
Tất nhiên ở đời sẽ có những chuyện kiểu “có cái bánh từ trên trời rơi xuống”, nhưng phần lớn người gặp được chuyện như thế đều dẫn đến kết cục bị chiếc bánh béo bở kia đè chết tươi!
Quan trọng nhất là Châu Trạch không cho rằng mình cứu cô nhóc đó một mạng đủ đáng giá để cô ta đối xử tốt với mình như thế.
Phải nhớ rằng, chuyện mà người tài xế kia kể đến bây giờ cũng không thể làm rõ được, mà tiểu loli này trông rất dễ thương, nhưng thật ra đây chỉ là lớp da ngụy trang thôi.
Hứa Thanh Lãng đã nói, cô nhóc này từng xuất hiện trong tiệm của cậu ta, nét mặt không thay đổi mà vươn đầu lưỡi mang đi linh hồn cha mẹ cậu ấy.
Mặc kệ Hứa Thanh Lãng khóc lóc cầu xin ra sao, cô ta đều mặc kệ.
Một người có dáng dấp như vậy, đúng là không thể hy vọng xa vời rằng cô ta sẽ tri ân báo đáp, cô ta không cắn ngược lại một phát cũng thấy may mắn rồi.
Thân là quỷ sai âm ty…
Gặp bao nhiêu bi hoan ly hợp?
Gặp bao nhiêu người tính tình ác độc?
Gặp bao nhiêu con quỷ độc ác?
Cô ta không phải một cô bé đơn thuần, cũng không thể đơn thuần.
- Sao vậy, sao không nói gì? - Tiểu loli hỏi.
- Không biết nên nói gi, có phải đây chỉ là hỏi đùa thôi, đúng không? - Châu Trạch hỏi thật cẩn thận.
- Chú có thể lựa chọn không trả lời. - Tiểu loli nói.
Sau đó là trầm mặc…
Tiểu loli tiếp tục bổ sung:
- Và lúc đó tôi sẽ cào chú một cái.
- … - Châu Trạch cạn lời.
Được rồi, thế này cũng không được thoải mái. Muốn lựa chọn gì chứ, trực tiếp điền vào chỗ trống luôn cho xong. Đáp án cho câu hỏi này chính là nếu không viết “Yes” thì chuẩn bị đi xử bắn đi là vừa.
- Tôi đồng ý.
Châu Trạch trả lời, lần này hắn không do dự, cũng không xoắn xuýt nữa.
Tiểu loli xoay người cười rộ lên, trông có chút ngây ngơ vô tội, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Châu Trạch, làm một dáng vẻ tiểu đại nhân muốn sửa cổ áo Châu Trạch một chút.
Cái này giống như cấp trên coi trọng cấp dưới của mình, khá là giống hoàng đế cổ đại thưởng cho thần tử cơ hội được ăn cơm cùng mình vậy.
Cơ mà tiểu loli lùn quá, lúc đứng trước mặt Châu Trạch thì ngay cả cổ áo cũng không chạm tới, chỉ có thể sửa lại dây đeo của Châu Trạch một chút.
- Bế tôi đi. - Tiểu loli chu miệng ra lệnh.
Châu Trạch cúi người xuống bế tiểu loli lên.
Tiểu loli đưa tay giúp Châu Trạch sửa sang lại cổ áo, sau đó nhíu mày, dường như có cảm giác mình bị Châu Trạch xem là con gái mình mà ôm, trông thật ngu ngốc.
- Nhìn tôi như vậy ngu ngốc lắm đúng không?
- Không, rất đáng yêu.
Tiểu loli duỗi bàn tay nhỏ bé đánh vào gò má Châu Trạch.
Trong nháy mắt, móng tay Châu Trạch nhanh chóng dài ra rồi biến thành màu đen, sâu trong đôi mắt cũng tràn ngập khí đen.
Tiểu loli dừng lại, khóe miệng cô lộ ra một nụ cười thú vị.
Châu Trạch cũng không đi xa hơn.
- Chú biết không, chú thể hiện sự phẫn nộ và phản kháng này trước mặt tôi là một hành vi rất ngu ngốc. - Tiểu loli nói.
- Không sao, dù sao tôi cũng là người đã chết qua một lần.
- Đó là vì chú may mắn, đường Hoàng Tuyền mới chỉ đi được chút ít đã rời khỏi, chú căn bản không trải qua đau đớn dằn vặt do tra tấn ở Địa Ngục! - Tiểu loli cao giọng nói:
- Loại hành hạ ấy có thể khiến cho những người tự sát xuống Địa Ngục hối hận vạn phần! Chết vinh không bằng sống nhục, đây cũng không phải là câu an ủi suông.
- Thật không?
- Thả tôi xuống.
Châu Trạch để tiểu loli xuống.
Tiểu loli lùi ra sau rồi nhìn Châu Trạch nói:
- Chú biết tại sao tôi chọn chú chứ?
Châu Trạch lắc đầu.
- Bởi vì chú rất thông minh, nói đúng hơn là chú rất ôn hòa, biết chừng mực. - Tiểu loli bấm đốt ngón tay:
- Âm ty có thứ tự, dương gian thì có luật pháp, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không ít người đã lén bỏ trốn, nhưng chú là người mà tôi thấy ôn hòa nhất.
- Tôi không tin đây là nguyên nhân thật sự. - Châu Trạch nói.
- Nguyên nhân thật sự tôi không muốn nói cho chú biết.
Tiểu loli duỗi lưng một cái.
- Khi đó tôi mệt rồi, muốn rời đi, nhưng cũng bởi thế mà vô tình gặp được chú, mà chú thì không gây ra hỗn loạn quá lớn cho tôi, nên tôi chọn chú. Haha, hồi trước có một tên ở thành đô, hắn làm ầm ĩ ghê lắm, rõ ràng hắn là một người khách đáng thương lén qua sông nhưng lại tự xưng bản thân là quan tòa. Thân là quỷ, nhưng lại vọng tưởng có thể xử phạt ở dương gian. Chú nói xem, hắn có ngu xuẩn không chứ?
- Ngu lắm. - Châu Trạch trả lời, sau đó hắn lập tức nhớ lại lão đạo kia hình như là đến từ thành đô:
- Hắn ta thế nào rồi?
- Bị giết rồi. - Tiểu loli nghiêng đầu, gương mặt ngây thơ vô tội:
- Luật lệ vẫn tồn tại, nhưng nếu vượt qua vào giới hạn của nó thì ngay cả một chút hy vọng cũng không có.
- Hắn chết rồi? - Châu Trạch hỏi:
- Ý tôi là hắn bị tóm về Địa Ngục hay hồn bay phách tán.
Nghe vậy, trên mặt tiểu loli hiện ra vẻ tức giận, hình như nó đã chạm tới vảy ngược của cô.
- Chuyện này chú không cần biết.
Tiểu loli nắm lấy bàn tay Châu Trạch, bàn tay nhỏ bé của cô trông thật trái ngược với bàn tay Châu Trạch.
Ngay sau đó, Châu Trạch lập tức cảm giác bàn tay của mình phỏng rát, đến khi tiểu loli bỏ bàn tay ra, Châu Trạch nhìn thấy vị trí giữa lòng bàn tay xuất hiện phù văn màu đen.
Phù văn không phức tạp, trông như một con mắt.
- Âm ty có thứ tự, Hoàng Tuyền có thể qua.
Tiểu loli nghiêm túc nói:
- Người nên xuống, thì chú đưa hắn xuống. Nếu hắn đánh chú, chú có thể trực tiếp đánh chết hắn. Đương nhiên, nếu chú nghĩ rằng có thể gây ầm ĩ khi gặp chuyện bất bình, thế cũng được, nhưng chú phải tự mình gánh chịu với sự đánh đổi này. Chơi đùa quá trớn thì tự làm tự chịu.
Tiểu loli ngáp một cái, hình như cô mệt mỏi.
- Cô nói cô mệt mỏi, vậy cô muốn nghỉ ngơi trong bao lâu? Tôi đây, coi như là người thay thế sao? - Châu Trạch hỏi.
- Đợi tôi trở lại rồi nói. - Tiểu loli chuẩn bị đi xuống lầu.
Châu Trạch tiếp tục hỏi:
- Vậy tôi phải làm gì? Mỗi buổi tối đi ra ngoài tuần tra, tìm quỷ, sau đó trừng trị chúng?
- Cửa trên tay chú, chú tự xem mà làm, Chú cũng có thể tiếp tục mở tiệm sách của chú. Chú là quỷ, là quỷ mượn xác hoàn hồn, những vật bẩn thỉu và mấy trò chơi linh tinh kia đều sẽ tự động tìm đến chú. Chú đối với bọn chúng mà nói thì chính là ánh nến trong đêm tối, còn bọn chúng thì chính mà những con thiêu thân.
Mặc khác, sau khi tôi lưu lại dấu ấn kia trên người chú thì chú từ một cây nến đã thăng cấp thành đèn sợi đốt rồi, đủ để sang mù mắt chó của bọn chúng.
-…- Châu Trạch lại cạn lời.
Tiểu loli đi xuống lầu, đồng thời Châu Trạch cũng xuống theo.
- Tôi đọc sách một chút, xíu nữa thì đi ngay, một lúc nữa mẹ của thân thể này sẽ đến đón nó đi.
Tiểu loli ngồi xuống ghế nhựa, cầm bừa một quyển truyện tranh lên xem.
Châu Trạch đứng bên cạnh nó, cũng không phải để hầu hạ, mà là có một số vấn đề cần hỏi.
- Nói đi. - Tiểu loli lên tiếng.
- Làm cái này… có lương không? - Châu Trạch hỏi.
- Cô biết rồi đó, tôi đang làm một vụ mua bán lỗ vốn.
- Kinh tế trì trệ, tiền của người sống bây giờ càng ngày càng khó kiếm. - Tiểu loli thở dài nói.
- Đúng thế. - Châu Trạch phụ họa.
- Vậy thì kiếm tiền lời từ người chết đi chứ.
- Tiền của người chết xài có được đâu. - Châu Trạch nhún vai một cái.
- Đó là do cách làm của chú không đúng.
Tiểu loli xòe tay ra.
- Chú đem chút tiền được chôn cùng người chết lại đây, là cái loại tiền mà người nào chết rồi thì chôn theo ấy.
Châu Trạch lấy một xấp tiền âm phủ chia ra một nửa đặt trong tay tiểu loli.
- Kiếm được không ít ha.
Tiểu loli liếc mắt một cái rồi cười nói.
Châu Trạch chưa nói trong này có một nửa là do lần trước lão đạo từ Dung thành tới đây cho mình. Châu Trạch có cảm giác nếu để tiểu loli biết chuyện này thì sẽ mang đến phiền phức lớn cho mình.
Tiểu loli cầm tiền, đẩy cửa tiệm sách ra rồi ngồi xổm ở bên đường.
- Bật lửa.
Châu Trạch đưa bật lửa qua.
Tiểu loli đem đống tiền âm phủ đốt thành tro bụi, than tro rất nhanh bị gió cuốn đi.
Châu Trạch ngổn ngang trong gió.
- Cô đang đốt cho tài khoản ngân hàng dưới địa phủ của tôi đấy hả?
- Chờ một chút đi, nhân khí nơi này của chú không đủ.
Tiểu loli và Châu Trạch, một lớn một nhỏ đứng trước cửa tiệm chờ.
Nửa tiếng sau…
Gương mặt mềm mại của tiểu loli bị gió thổi đến ửng đỏ lên, Châu Trạch cũng không sợ lạnh nhưng hai người cứ gây ngốc đứng ven đường nhìn quanh trông thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ..
Rốt cuộc, một tên đàn ông bụng phệ đi ngang qua mặt họ, sau đó, bóp tiền hắn ta rơi xuống đất, nhưng tên này vẫn không phát hiện, hắn cứ thế tiếp tục đi về phía trước.
Châu Trạch đi tới nhặt bóp tiền lên, phát hiện bên trong có mấy ngàn, còn có chứng minh và thể ngân hàng gì đó.
- Tôi đi trả lại cho hắn? - Châu Trạch thăm dò hỏi.
Tiểu loli “Phụt” một tiếng liền bật cười.
- Người này ngày thường làm việc trái lương tâm, lần này xem như là của đi thay người, tiền này xứng đáng thuộc về chú.
Tiểu loli đẩy cửa ra rồi đi vào tiệm sách, sau đó chà xát tay, hiển nhiên việc đứng hóng gió lạnh nửa tiếng không phải dễ, vẫn là trong tiệm sách ấm áp hơn.
Châu Trạch cầm bóp tiền đi vào, có chút không dám tin, nói:
- Hắn ta sẽ không báo cảnh sát chứ?
- Tiền này chú cứ cầm đi, không phỏng tay chút nào đâu. - Tiểu loli có chút mất kiên nhẫn.
- Vậy nếu sau đó tôi thiếu tiền, tôi chỉ cần mượn tiền chôn theo người chết rồi đứng trước cửa đốt là tự động có người đưa tiền tới cho tôi phải không?
Lúc này, Hứa Thanh Lãng đi vào, trong tay cầm theo một bình nước ô mai lớn.
- Này, nguyên liệu trong cửa hàng tôi cũng nhiều, có thể làm ra những thứ này, còn có các loại…
Hứa Thanh Lãng mới vừa đẩy cửa vào thì đã thấy tiểu loli ngồi ở chỗ đó, cả người lảo đảo một cái, cái bình trong tay rơi xuống đất vỡ nát.
Nước ô mai bắn đầy nền gạch nhà sách.
Châu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng, ra hiệu cho đối phương bình tĩnh lại.
Dường như tiểu loli cũng không thèm để ý tới Hứa Thanh Lãng, quả thật một chút vận may và chân lý của con người cũng không đáng để cô quan tâm.
- Đây là bé gái nhà ai đây, thật là đáng yêu quá đi, ha ha ha. Lại đây nào người bạn nhỏ, trong nhà chú có nuôi một chậu cá vàng nhỏ, bạn nhỏ có muốn theo chú về nhà xem không?
Hứa Thanh Lãng khó khăn nặn ra một nụ cười lúng túng.
Có điều, tiểu loli chỉ đáp một chữ:
- Cút.
Hứa Thanh Lãng cười cười xoay người quay trở lại tiệm của mình.
- Chú có phải thấy tôi rất quá đáng không?
- Có một chút. - Châu Trạch thật thà đáp.
- Vậy tôi sẽ cho chú biết, cái chết của người tài xế kia chẳng qua là do lúc tôi ngồi xe buýt đưa đón tới trường cảm thấy quá nhàm chán, nên lộ ra chân thân trêu chọc chút thôi, chú có cảm thấy tôi càng quá đáng không?
Tiểu loli ngoẹo cổ nhìn Châu Trạch bằng gương mặt đầy đáng yêu.