"Lăng Tiêu! Ta nguyền rủa ngươi chết không được toàn thây! Ta cho dù có hóa thành lệ quỷ, cũng phải trở về tìm ngươi báo thù!" Lăng Đại hai mắt đỏ rực, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, hận không thể đem hắn rút gân lột da. Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng, loại cảm gia tuyệt vọng này thì hắn cũng đã sớm đã trải qua, cho nên hắn không có chút nào áy náy cùng thương hại Lăng Đại. "Ngươi yên tâm, một lát nữa thôi, cho dù ngươi muốn thành lệ quỷ đi chăng nữa thì ngươi cũng hóa không được!" Lăng Tiêu nói như vậy càng làm cho Lăng Đại thêm sợ hãi. "Lăng Tiêu, ngươi nói vậy là có ý gì?" "Trương Đạo Sơ, đem hắn kéo xuống, đánh gãy tứ chi của hắn, phái người dùng hình để tra tấn hắn! Đợi đến ngày ta đi Yến Kinh thì liền dùng thi thể của hắn để mở đường!" "Vâng!" Trương Đạo Sơ vung tay lên, bọn thủ hạ lập tức đem Lăng Đại kéo xuống. Lăng Đại tức giận gào thét. "Lăng Tiêu! Nếu nhưu ngươi có gan thì liền đem ta giết ngay lập tức đi! Ngươi giết ta đ . . ." Âm thanh kia càng ngày càng yếu dần đi, mọi người càng là được một phen run rẩy, bọn họ lại nhìn về phía Lăng Tiêu, có chút không nhịn được mà cúi đầu xuống thật thấp. Hôm nay nếu không xảy ra sự tình thế này, mọi người đều sẽ không biết được khí thế đến bực này của Lăng Tiêu hắn! Lúc này, Lăng Tiêu vẫn đang đứng ở nơi đó, nhưng lại làm cho tất cả mọi người lại có chút ở dốc a. Long Tổ Thiếu tướng, thật không phải là người tầm thường đâu! Tôn Cao Quan cười ha ha, tiến lên nói: "Lăng thiếu, ngày hôm nay là đại thọ của Lăng lão gia tử, những cái sự tình không vui này đều nên trút bỏ hết đi, đợi chút nữa, Lăng thiếu có thể nào uống vài chén với ta, cũng là cho ta một chút mặt mũi được không a?" Lăng Tiêu gật gật đầu. "Hôm nay mọi người đến mừng thọ cho gia gia của ta, Lăng Tiêu ta đã nhớ kĩ. Ta đã mời tới đây toàn bộ đầu bếp của nhà hàng năm sao trên khắp Giang Châu này tới đây làm cho mọi người một buổi thỉnh yến thật hoành tráng. Chư vị cứ việc ăn uống thoải mái, không phải bận tâm về sự việc không vui lúc nãy!" "Đa tạ Thiếu chủ." "Đa tạ Lăng thiếu!" Mọi người hô to một tiếng, không bao lâu sau, ngoài thôn đã chở tới mấy chiếc xe tải, lôi ra một vài tấm ván gỗ to đến nỗi có thể chiếm cả mấy mẫu lúa đi. Sau đó trên trăm vị đầu bếp cùng nhau bước đến, làm ra một bữa trưa hết sức thịnh soạn, phong phú. Cái này để mà làm được hẳn là phải tốn không ít tiền a! Nhưng tiền đã không là vấn đề đối với Lăng Tiêu lúc bấy giờ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, quy mô loại này, cũng chỉ có Lăng Tiêu hắn mới có thể làm ra được. Lăng lão gia tử kích động đến nỗi nước mắt tuôn đầy mặt. Hắn ngày nhớ đêm mong cháu trai, bây giờ nó lại có tiền đồ như vậy, làm tổ tiên nở mày nở mặt, làm cho hắn có thể được kiêu ngạo một phen vì cháu trai của mình. Mọi người ai ai cũng là đầy đủ quà biếu mang đến cho Lăng lão gia tử, duy chỉ có Lăng Tam thúc là không có gì. Lăng Tam thúc trực tiếp bị bỏ qua một bên, biến thành một người không đáng để kết giao. Lăng Tam thẩm lại là khóc như mưa, khổ sở muốn chết! Ngược lại sắc mặt của Lăng Tuyết lại không có chút nào rung động, dường như nàng đã sớm biết được sự tình này sẽ xảy ra a. Trên thực tế, lúc nàng nhìn lấy Lăng Tiêu một kiếm chém chết Tô Hoành, nàng liền đã đoán ra được kết quả này. Nhưng một khắc này cũng là lúc mà nội tâm nàng đang rất chấn động. "Lăng Tiêu, tất cả những thứ này đều là do một tay ngươi làm nên hay sao?" Cả nhà Lăng Tam thúc lặng lẽ rời khỏi tiệc, cũng không một ai chú ý tới bọn hắn. Lăng lão gia tử đối hai đứa con trai này, đã sớm không nhận chúng là con trai nữa rồi. Buổi chiều, vào lúc tiệc mừng thọ kết thúc, các phú hào Giang Châu đều là nối đuôi nhau mà rời đi. Bọn người Tôn Cao Quan cũng cáo từ Lăng Tiêu cùng Lăng lão gia tử mà rời đi. Duy chỉ có Lăng Tiêu cùng Mục Y Nhân là ở lại đây. Hai người đỡ Lăng lão gia tử đã uống rượu đến say mèm vào trong phòng nghỉ ngơi, sau đó, Lăng Tiêu liền dẫn Mục Y Nhân đón xe cùng nhau đi đến phần mộ. "Thiếu chủ, lần này các phú hào ở Giang Châu tới dâng tặng lễ vật, tổng giá trị là 400 triệu, ngài xem những thứ này. . . ?" Tú Nhi ở trên xe, hướng Lăng Tiêu báo cáo phần lễ mừng thọ hôm nay nhận được. Lăng Tiêu thản nhiên nói: "Đem một trăm triệu đi tu sửa một chút cho Lăng gia thôn. Gia gia không muốn rời khỏi Lăng gia thôn, ta cũng chỉ có thể giúp người cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn một chút!" "Vâng!" "Còn sót lại vài tỷ thì toàn bộ đều giao cho Y Nhân đi." Mục Y Nhân nghe nói lời ấy, vội vàng khoát tay cự tuyệt. "Lăng Tiêu, ta không muốn a! Nhiều tiền như vậy, ta không biết nên dùng như thế nào!" Lăng Tiêu nhẹ vuốt nhẹ một cái mũi của nàng. "Ngốc." "Ngươi là nữ nhân của ta, số tiền này, ngươi muốn dùng như thế nào là việc của ngươi! Dù là ngươi đi đánh mạt chược thua sạch sành sanh thì tính sao? Ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ngươi lại xinh đẹp như vậy, không phải là để ta đi lao động đến mức khổ sai hay sao!" Mục Y Nhân nghe vậy liền như được rót mật ngọt vào trong lòng. Nếu không phải trên xe còn có Tú Nhi cùng với tài xế, nàng nói không chừng sẽ không nhịn được mà tiến lên ôm cổ Lăng Tiêu, chủ động hôn hắn a. "Lăng Tiêu, ngươi yên tâm, ta sẽ không xài số tiền này bậy bạ. Ta sẽ dùng chúng đầu tư cho thật tốt, giúp ngươi kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa a!" Mục Y Nhân âm thầm thề với lòng. Tú Nhi lần nữa mở miệng nói: "Thiếu chủ, người Thiết Quyền Môn đã nói qua, bọn hắn muốn cùng ngài nói chuyện!" "Giảng hòa sao?" Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng. "Đối với ta rất đơn giản! Hoặc là hàng, hoặc là chết! Giảng hòa, là thứ không tồn tại!" "Thiếu chủ, Bách Gia Tranh Bá sắp xảy ra. Thiết Quyền Môn nói không chừng đã có một troewj lực giúp bọn hắn chèo chống. Theo ta vẫn là phải cho bọn hắn một cơ hội!" "Cơ hội của bọn hắn, là được đi gặp Diêm Vương, nhiệm vụ của ta, chỉ là đưa bọn hắn tới Minh Phủ thôi ( Địa Ngục đó )!" Tú Nhi không khỏi vỗ đầu một cái. Cùng nói đạo lý với tên Lăng Tiêu này, quả thật là một sự tình bất khả thi! Ngược lại với bọn họ, Mục Y Nhân lúc này hai hàng lông mày đã nhíu lại. "Bách Gia Tranh Bá là cái gì a?" Tú Nhi giải thích nói: "Bách Gia Tranh Bá, bắt nguồn từ thời chiến quốc, là xuân thu Chư Tử Bách Gia đặt ra quy định!" "Hoa Hạ to lớn, Thiên Nam Hải Bắc, môn phái vô số, nhưng là chung quy đều là từ Chư Tử Bách Gia mà ra." "Mỗi một nhà đều có ý đồ trèo lên đỉnh của giới võ lâm Hoa Hạ, hưởng thụ cái khí thế chí cao vô thượng kia!" "Nhưng trải qua mấy trăm năm rồi, Chư Tử Bách Gia chinh chiến, không chỉ có không có không làm theo mục đích ban đầu, ngược lại là làm cho sinh linh đồ thán, bách tính trôi dạt khắp nơi." "Về sau, Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, đối với quy định của Chư Tử Bách Gia, mỗi trăm năm mới cho phép tiến hành một lần, dùng cái này đến xác định trong vòng trăm năm, người nào có tư cách thống nhất giới giang hồ!" "Chỉ cần là đệ nhát của Bách Gia Tranh Bá, liền có thể có tư cách hiệu lệnh giới võ lâm khắp Hoa Hạ ba lần! Mà các môn phái khác, nhất định phải tuân thủ!" Cái miệng nhỏ nhắn của Mục Y Nhân khẽ nhếch lên. "Nghe rất lượi hại a! Có phải quá giống với tiểu thuyết Võ Lâm Minh Chủ hay không?" Lông mi Tú Nhi cong lên, cười một tiếng. "Cái này so với tiểu thuyết còn lợi hại hơn rất nhiều đó! Bách Gia Tranh Bá, mang đến uy danh không thể coi thường được! Mỗi một lần Bách Gia Tranh Bá, thương vong đều đại tới con số mấy triệu người! Không nói những cái khác, trăm năm trước đó, nếu như không phải là bởi vì Bách Gia Tranh Bá, tiêu hao lượng lớn cao thủ võ lâm của Hoa Hạ làm thế nào có thể để lũ man di kia đi phách lối?" "Tê ~! Ông trời ơi..! Cái kia. . . Đây chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?" "Đó là tự nhiên! Khi tham gia Bách Gia Tranh Bá, mũi đao của mỗi người đều phải liếm máu không biết bao nhiêu lần! Quỷ cốc chúng ta, từ trước đến nay đều là không màng thế sự. Nhưng lần này, Thiếu chủ đã quyết tâm tham dự Bách Gia Tranh Bá. Đây cũng là lần thứ nhất Quỷ Cốc chúng ta tham gia Bách Gia Tranh Bá! Bất quá Thiếu chủ phu nhân cứ yên tâm đi, bằng vào thực lực của Thiếu chủ nhà chúng ta, tham gia Bách Gia Tranh Bá, nhất đinh sẽ không có chuyện gì!" "Lăng Tiêu." Mục Y Nhân bắt lấy tay của Lăng Tiêu, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng. "Yên tâm đi, chuyện không có nắm chắc, ta cũng sẽ không đi làm! Tốt, chúng ta cũng đến rồi, xuống xe đi."