Vừa bước xuống xe, Mục Y Nhân đảo mắt nhìn quanh không khỏi có chút nghi hoặc. "Lăng Tiêu, nơi này xem ra cũng không khác những chỗ bình thường là bao a? Nơi này sao có thể là một nơi phong thủy bảo địa được chứ?" Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, chỉ phía xa nơi xa, nói: "Nơi này với ánh mắt của những người bình thường như ngươi, hẳn là không thể nhìn ra chỗ ảo diệu rồi , bất quá, đi lên trên kia, ngươi sẽ thấy nó khác biệt ra sao!" "Phía trên?" Lông mày Mục Y Nhân nhíu chặt lại, nghi hoặc không hiểu Lăng Tiêu đang nói gì. Lăng Tiêu bất ngờ ôm eo nàng, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể trong nháy mắt bay ra ngoài không trung! "A — —! Bay. . . Ta đang bay! Cao quá a!" Mục Y Nhân không ngừng hét ầm lên nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Lăng Tiêu , mặt mũi trắng đến không còn một giọt máu nào. Lăng Tiêu thấy thế liền truyền một tia chân khí vào người nàng, rất nhanh, tim của Mục Y Nhân đã đạp bình thường trở lại. "Ngươi xem phía dưới một chút!" Mục Y Nhân thận trọng nhìn lướt qua phía dưới, không khỏi kinh hô một tiếng. "Ông trời của ta ơi, thật đẹp đó a!" Phía dưới dãy núi dính liền với nhau, hình dáng vờn quanh giống như một con rồng đang uốn lượn. Phía trên dãy núi hiện đầy những hàng cây xanh, nhìn lại liền thấy giống như một đầu Thanh Long.! Ở giữa dãy núi lại có thêm một ngọn núi lớn, giống như là hổ phục sơn, bá khí hết sức phi phàm! "Ngươi nhìn phía dưới mà xem, Bạch Hổ tọa trấn, Thanh Long vờn quanh, hai cái Phong Thủy Chi Địa này thế nhưng lại hội tụ một chỗ, tạo thành thế Thanh Long Bạch Hổ huyệt! Đem bốn người bọn họ an táng ở chỗ này, có thể rút đi oán khí, gia tăng khí vận cho bọn họ. Để bọn họ có thể có được một Vận Mệnh tốt hơn ở kiếp sau!" "Vậy thì tốt quá! Lăng Tiêu, chúng ta liền đem cha mẹ an táng ở chỗ này đi a?" Lăng Tiêu ấm áp cười một tiếng. "Đừng có gấp, cái Thanh Long Bạch Hổ huyệt này còn chưa có mở ra, là nơi bị thiên nhiên phong ấn! Không mở ra được phong ấn này, linh khí ở đây không thể nào lưu thông tạo thành một khối phong thủy bảo địa. Đem cha mẹ an táng ở chỗ này, ngược lại còn gia tăng sat khí, oán hận của bọn họ, là làm hại bọn họ rồi!" "Cái kia? Làm sao để mở ra được?" Lăng Tiêu ngạo nghễ nhìn lên bầu trời. "Tá Thiên Tinh di vị, lấy tinh thần chi lực của ta mà phá vỡ phong ấn nơi đây!" Dứt lời, hắn trong nháy mắt bắn ra một đạo quang mang, kéo dài tới chân trời! Trong nháy mắt, mây đen ùn ùn kéo đến, tiếng sấm nổ rền vang! Đang ở giữa không trung, Mục Y Nhân bị uy áp của lôi đình thiên diệt làm cho thân thể không nhịn được mà run lên. Loại này thiên địa dị tượng này, vậy mà Lăng Tiêu trong nháy mắt đã có thể làm ra được! Hắn, rốt cuộc hắn cường đại đến bực nào rồi? Nàng tràn đầy hoảng sợ nhìn lấy người nam nhân đang ôm mình, giờ phút này, sắc mặt Lăng Tiêu thế nhưng vẫn đạm mạc như thế, không có đến một tia hoảng sợ! Dường như làm ra dị tượng này, không có chút nào đáng giá để hắn kiêu ngạo, cũng là không có chút nào làm cho hắn sợ hãi! Mây đen trên bầu trời tụ tập kéo đến càng ngày càng nhiều! Thiên địa dị tượng này đem tới cuồng phong loạn vũ, mưa to gió lớn, dường như có thể xé rách hết thảy mọi thứ trên đường nó đi qua! Đôi mắt sáng Lăng Tiêu sáng như các vì sao, lại bắn ra hai đạo quang mang, kéo dài tới tận chân trời, dường như, có thể xuyên thấu cả chín tầng mây, thẳng tới trời cao mà bay ra ngoài Vũ Trụ. Tiếng sấm nổ rền vang, từng đạo từng đạo lôi đình lượn vòng trên đỉnh đầu Lăng Tiêu mà gầm thét, phảng phất như đang chất vấn hắn vậy! Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng. "Lăng Tiêu ta muốn thứ gì, ai cũng ngăn không được! Cho dù là lão tặc Thiên, cũng không được!" Dứt lời, nắm đấm của hắn đấm vào trong hư không một cái, lôi đình 100 tỷ volt kia thế nhưng phảng phất giống như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, ngưng tụ thành một thanh lớn dài đến 9999 mét, tạo thành một thanh Lôi Đình Cự Kiếm! Thanh kiếm toàn thân được bao bọc bởi màu xanh thẳm, từng dòng điện quang quấn quanh, như Long Phi Phượng Vũ, tiếng nổ vang mãi bên tai mà không dứt! Lôi Đình Cự Kiếm vừa được tạo thành, Thanh Long Bạch Hổ trên mặt đất, tựa hồ cũng đang phát một tiếng rít dài! Chúng tựa hồ đang mong đợi thứ gì đó sắp đến đây! Lúc này, trên trời lôi vân càng ngày càng nhiều hơn, càng ngày càng kịch liệt hơn, vô số đoàn lôi quang phảng phất như muốn đem cái lôi điện Cự Kiếm kia phá hủy, đồng thời cũng là không muốn cho Lăng Tiêu dùng Lôi Đình chi lực của bọn chúng. Lăng Tiêu lại lần nữa hét lên một tiếng. "Muốn chết!" Dứt lời, tay hắn trực tiếp đánh ra một quyền! Một quyền vừa ra, kim quang đã bắn ra bốn phía, Long Ngâm vang lên mãi không dứt, lực lượng cuồng bạo trực tiếp đem may đen trên bầu trời đánh thành một cái lỗ lớn, hiện ra sau đó là một bầu trời xanh thẳm. Thanh Long Bạch Hổ mạch ở phía dưới là càng lúc càng kích động hơn, thậm chí trong dãy núi cũng bắt đầu truyền tới từng đợt Hổ Khiếu cùng Long ngâm! Mây đen trên trời dường như đang lo lắng, một lần nữa tụ lại. Nhưng Lăng Tiêu căn bản là không thèm đếm xỉa đến nó, hắn cắn ngón tay, bắn ra một giọt máu vào phía bên trong thanh Lôi Đình Cự Kiến. Trong khoảnh khắc đó, Lôi Đình Cự Kiếm cũng là nhắm mặt đất mà cắm thẳng xuống, nương theo đó mà tạo ra một vệt kim quang, bên trên bầu trời lại là vang lên một tiếng Hổ Khiếu Long Ngâm! Ở trên bầu trời, mây đen dường như cực kỳ không cam lòng, lập tức đánh xuống mấy đạo lôi quang, dọa đến mức thân thể Mục Y Nhân run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch, trốn ở trong ngực Lăng Tiêu, không dám ngẩng đầu lên. Lăng Tiêu hung hăng liếc mắt qua. "Ngươi đã không làm gì được ta, lại còn không mau lăn thì ta diệt ngươi!" Dứt lời, mây đen liền nahnh chóng tỏa ra bốn phía, một khắc cũng không dám ngừng lại. Trên bầu trời, xuất hiện ra một đạo cầu vồng, Lăng Tiêu vỗ vỗ lưng Mục Y Nhân. "Nha đầu, đừng sợ, có ta ở đây." Đơn giản sáu cái chữ, lại làm cho Mục Y Nhân thở dài một hơi, an lòng trở lại. Nàng nhìn lướt qua mặt đất, ánh mắt không khỏi sáng lên. "Thật đẹp a! Nơi này so với lúc nãy càng là đẹp hơn rất nhiều, giống như là được thanh tẩy qua vậy! Cả tòa núi, đều giống như biến thành một khối ngọc Lục Bảo, ông trời của ta, Lăng Tiêu, ngươi là làm như thế nào?" Lăng Tiêu cười cười. "Ngọn núi này, tuy ẩn chứa đại lượng Linh khí nhưng lại không có triệt để mở ra Thanh Long Bạch Hổ mạch! Loại này Linh khí chi địa này cũng là phải độ kiếp mới trở thành một khối Linh Địa được! Nếu như chờ nó Độ Kiếp xong, sợ là con cháu của ta và ngươi sợ là đầy đàn rồi! Mà ta lúc nãy là giúp nó sớm Độ Kiếp, mở ra Linh khí cho nó a!" Mục Y Nhân đỏ mặt, đem cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực của Lăng Tiêu. Hắn nói, nàng chỉ có thể nghe cái hiểu cái không. Nhưng duy chỉ có câu nói kia là nàng nghe rất rõ ràng. "Ai muốn cùng ngươi con cháu đầy đàn chứ?" Giọng nói này rất nhỏ, nhưng với tu vi của Lăng Tiêu, tự nhiên là có thể dễ như trở bàn tay mà nghe đưuọc. Nhưng hắn cũng chỉ là cười một tiếng. "Được rồi, chúng ta đi thôi, ngày mai liền đem di hài cha mẹ ta, còn có Mục thúc thúc cùng Mục a di di chuyển tới đây, để bọn hắn có thể an tâm nghỉ ngơi. Chỉ mong kiếp sau, bọn họ có thể sống một kiếp sống tốt hơn!" Nói xong, hắn đưa Mục Y Nhân xuống mặt đất, ngồi lên xe rời đi. Nhưng là, ngay tại lúc Lăng Tiêu rời đi chưa bao lâu liền đã có mấy bóng người, nhanh chóng bay tới! Mỗi một người tuổi tác cũng không nhỏ, già nhất, là một ông lão râu tóc bạc trắng, trẻ tuổi nhất, cũng là tóc muối tiêu rồi. Nhưng mỗi người, đều là sắc mặt hồng hào. Từng đôi mắt của mỗi người, thế nhưng là sắc bén đến đáng sợ! "Vừa rồi ở nơi này xuất hiện lôi kiếp, chẳng lẽ là cao thủ nào ở Hoa Hạ độ kiếp ở đây chăng?" "Độ Kiếp ngược lại là không có khả năng! Kiếp vân ( là mây đen lúc nãy ) cũng quá nhỏ đi, có thể đạt tới thực lực độ kiếp, hẳn phải là Võ Tôn đỉnh phong, há lại có thể nhanh như vậy Độ Kiếp hoàn tất sao?" "Đó là điểm rất lạ a, vừa nãy ta rõ ràng cảm giác được, ở phía dưới kiếp vân là một đạo khí tức mạnh đến đáng sợ! Đó mà lại có thể là khí tức của một người thôi sao?"