Rời khỏi phòng của Long Ngâm Nguyệt, Từ Quân Nhiên đi ra ngoài từ đường, vừa lúc nhìn thấy Dương Duy Thiên mặt mày hớn hở đang nói chuyện gì đó với Lý Hữu Đức.
Dương Duy Thiên ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, cười nói:
- Tiểu Từ không tệ, chúng ta về thôi.
Từ Quân Nhiên gật đầu, quay người nói với Lý Hữu Đức:
- Ông cả, mấy ngày này, cháu sẽ bảo người đem đến cho ông những vấn đề cụ thể cần chú ý.
Lý Hữu Đức hiền từ nhìn Từ Quân Nhiên:
- Không cần vội. Cháu về huyện cứ chuẩn bị cho tốt, ở đây đã có ta.
Thấy dáng vẻ của hai người họ, trong lòng Dương Duy Thiên cũng thấy vô cùng cảm khái, khó trách Từ Quân Nhiên lại nắm chắc có thể xử lý được chuyện lần này. Chưa nói đến việc khác, ở huyện Vũ Đức, người của trấn Lý gia nổi tiếng thô bạo, ngang ngược, nhưng đối với một người ngoại tộc như Từ Quân Nhiên, họ lại xem như người nhà. Điều này khiến ai ai cũng phải kinh ngạc.
Từ Quân Nhiên cũng không nói với Dương Duy Thiên, rốt cục hắn dùng cách gì để giải quyết tranh chấp giữa sơn trang Đại Vương và trấn Lý gia. Hắn chỉ nói trấn Lý gia đồng ý chia sẻ một phần nguồn nước, chỉ cần sơn trang Đại Vương bảo đảm để 40% kênh nước cho trấn Lý gia là được rồi. Là chủ tịch huyện, Dương Duy Thiên là người làm chứng cho việc này.
Thân là chủ tịch huyện, dĩ nhiên Dương Duy Thiên có quyền dùng xe. Tuy chỉ là một trong số những chiếc xe Jeep số lượng ít ở huyện, nhưng ngồi trong xe, anh ta vẫn thấy rất thỏa mãn.
Đặc biệt là sau khi đã giải quyết được tranh chấp về vấn đề nguồn nước tồn tại ở huyện Vũ Đức nhiều năm nay, điều này khiến tâm trạng của Dương Duy Thiên rất tốt. Thậm chí, nhất thời, anh ta còn quên luôn chuyện người bên cạnh mình do lão bí thư Nghiêm Vọng Tung đề bạt.
Liếc mắt nhìn Từ Quân Nhiên đang ngồi bên cạnh mình, Dương Duy Thiên mở miệng hỏi:
- Tiểu Từ, cậu nói chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề lương thực cho trấn Lý gia là thật sao?
Đây là nguyên bản câu nói của Từ Quân Nhiên, chỉ có điều hắn chưa giải thích rõ ràng với Dương Duy Thiên mà thôi.
Từ Quân Nhiên trầm mặc, nói với Dương Duy Thiên:
- Chủ tịch, tôi ở thủ đô 4 năm, không chỉ một lần nghĩ đến hình ảnh, khi tôi còn nhỏ, bà con ở trấn Lý gia thà để con mình ăn không đủ no, cũng phải để lại cho tôi một miếng bánh trái.
Dương Duy Thiên trầm mặc. Anh ta cũng đã trải qua những năm tháng bạo động đó nên dĩ nhiên, anh ta hiểu rõ lúc ấy, có thể bỏ ra một miếng cơm để cho con nhà người khác ăn phải cần bao nhiêu quyết tâm và dũng khí. Dù gì, vào khoảng thời gian đó, lương thực chính là sinh mạng của con người.
- Bên phía lão bí thư, anh không cần lo, tôi sẽ giải thích với ông ấy.
Từ Quân Nhiên trầm mặc trong giây lát rồi nói với Dương Duy Thiên.
Dù sao, kiếp trước đã lăn lộn nửa đời người trong chốn quan trường, dĩ nhiên Từ Quân Nhiên biết rõ, hôm nay, hắn đã tới quá gần Dương Duy Thiên. Điều này khiến nhiều người cho rằng, hắn là người của Dương Duy Thiên.
Không ngờ, Dương Duy Thiên lại bình tĩnh lắc đầu:
- Không sao, cậu không cần lo lắng về chuyện này đâu. Chỉ cần là những chuyện có lợi cho nhân dân huyện Vũ Đức, tôi tin lão bí thư sẽ không có ý kiến gì đâu.
Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Dương Duy Thiên. Hắn không ngờ anh ta sẽ nói như vậy. Dù sao, nói theo một cách nào đó, lão bí thư Nghiêm Vọng Tung có thể xem như đối thủ chính trị của anh ta. Nói tốt cho đối thủ như vậy quả là một việc lạ trong mấy chục năm trời Từ Quân Nhiên lăn lộn chốn quan trường.
Ngay sau đó, Từ Quân Nhiên lại bật cười trong lòng. Hắn vẫn thích dùng cách nhìn của kiếp trước để nhìn những vị lãnh đạo vào thập niên 80 này. Hắn đã quên mất, ở thời đại hiện này, lãnh đạo không hứng thú với việc tranh đấu như trước. Có lẽ, mọi người chỉ có chút ít bất đồng, nhưng nhiều hơn cả vẫn là những bất đồng về quan niệm chính trị. Căn bản, cán bộ ở thập niên 80 có sự nhiệt tình đời sau không thể sánh nổi. Để đem lại niềm hạnh phúc cho dân chúng, họ sẵn sàng từ bỏ rất nhiều thứ.
Dĩ nhiên vẫn sẽ có những con sâu làm rầu nồi canh, nhưng không thể không thừa nhận, chốn quan trường những năm 80 trong sạch hơn hiện nay rất nhiều.
Giống như Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung sờ sờ trước mắt. Nếu đặt họ vào thời đại của hắn, có lẽ hai người này đã tranh đấu nhau đến long trời lở đất. Dù sao, nơi có người khắc có giang hồ. Chỉ cần tồn tại việc tranh giành quyền lực, con người không thể bình an vô sự. Huống hồ, bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện, ai mới là lãnh đạo chủ chốt của cả huyện, điều này vẫn là một vấn đề không hề thay đổi.
Thế nhưng huyện Vũ Đức của những năm 80, cho dù Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên không đồng nhất quan điểm, nhưng họ cũng không dùng thủ đoạn gì để mưu hại đối phương. Nếu không phải người đó lợi dụng sai lầm trong vấn đề kinh doanh cá thể của Nghiêm Vọng Tung, căn bản cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này.
- Chủ tịch, buổi trưa, cán bộ trong huyện ăn cơm ở đâu?
Từ Quân Nhiên ngẫm nghĩ rồi cố ý hỏi Dương Duy Thiên.
- Ăn cơm?
Dương Duy Thiên ngây người, rồi lắc đầu nói:
- Nơi bé xíu này của chúng ta làm gì có chỗ ăn cơm chứ. Thông thường, mọi người đều ăn ở nhà ăn.
Từ Quân Nhiên ồ lên rồi gật đầu nói:
- Lúc ở trường, xung quanh trường có nhiều tiệm ăn nhỏ, buôn bán, kinh doanh rất tốt.
- Hả?
Dương Duy Thiên rất hứng thú:
- Thủ đô đã bắt đầu có những tiệm ăn tư nhân rồi sao?
Từ Quân Nhiên cười thầm. Đại khái, anh ta không ngờ tới, chưa đến vài năm nửa, cả Trung Quốc sẽ ào ạt xuất hiện các doanh nghiệp tư nhân như nấm mọc sau mưa.
- Đúng vậy. Hiện nay, không phải nhà nước đang cổ vũ xây dựng sự nghiệp hay sao. Những bạn học đại học của tôi, có người vừa tốt nghiệp đã tới đặc khu Lĩnh Nam.
Những lời này, Từ Quân Nhiên không hề nói dối. Trong số những bạn học của hắn, có 3, 4 người đã tới đặc khu Lĩnh Nam. Nơi đó là đặc khu kinh tế đầu tiên của Trung Quốc, dĩ nhiên tiềm lực phát triển là không thể chối cãi. Dùng một câu để nói về những năm 80, lòng người lớn bao nhiêu, sân khấu cần to bấy nhiêu.
- Đặc khu.
Dương Duy Thiên lẩm bẩm hai chữ này trong miệng, mặt tràn đầy mong chờ. Là một cán bộ trẻ 30 tuổi, trong lòng có lý tưởng, hoài bão, vì thế anh ta cũng mong có thể xây dựng nền kinh tế của huyện Vũ Đức ngày một phát triển. Nhưng Từ Quân Nhiên nói đến sự phát triển của thế giới bên ngoài, điều này càng khiến Dương Duy Thiên cảm thấy thoải mái hơn.
- Tiểu Từ, cậu nói xem, nếu huyện chúng ta xây dựng một nhà máy thì thế nào?
Dương Duy Thiên bỗng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, không ngờ vị chủ tịch Dương này lại có suy nghĩ tiến bộ như thế. Chẳng qua, hắn chỉ nói với anh ta về một quán ăn nhỏ, vốn chỉ muốn gợi lên ý nghĩ về việc xây dựng nền kinh tế hàng hóa, nhưng tư duy của anh ta lại quá mau lẹ, nghĩ ngay đến việc xây dựng nền kinh tế tập thể. Tuy việc này không trái với quy định, nhưng trong vài năm tới, đây sẽ là một vấn đề hết sức nhạy cảm, không làm tốt rất dễ bị xử lý làm gương cho kẻ khác.
Lắc đầu, Từ Quân Nhiên đang định phản bác thì hắn bỗng ngây ngẩn cả người.
Hắn nhớ đến một câu chuyện. Kiếp trước, bạn học của cha nuôi đã tới gặp cha nuôi. Lúc đó đã là năm 2010. Chú Tằng đó đã nhắc đến một việc. Thời kỳ sơ khai ở thành phố Bằng Phi cần một lượng lớn công nhân xây dựng. Vì tất cả đều là những công trình nhỏ: xây dựng ký túc xá, xây phòng ở, các doanh nghiệp lớn không thèm tham gia, các doanh nghiệp nhỏ thì chưa đủ khả năng. Sau này, hình như một thương gia bên phía Hương Giang đã ôm trọn công trình, buôn bán kiếm lời không nhỏ.
Nếu đã như vậy, liệu có phải có thể để người dân huyện Vũ Đức kiếm được khoản tiền này hay không?
Nghĩ tới điều này, Từ Quân Nhiên không nói ra ngay, mà trả lời Dương Duy Thiên:
- Chủ tịch, tôi nghĩ, chuyện này anh nên bàn bạc với bí thư Nghiêm. Dù sao, xây dựng nhà xưởng… cũng không phải là chuyện nhỏ.
Thấy Dương Duy Thiên gật đầu nghiêm túc, Từ Quân Nhiên đã quyết định, cho dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải thuyết phục Nghiêm Vọng Tung trước đã, nhất định phải để người dân huyện Vũ Đức hưởng được số tiền này đầu tiên.