Sáng hôm sau, Từ Quân Nhiên vừa vào văn phòng, Đồ Văn Dũng đã ôm chặt cánh tay hắn, lớn tiếng nói.
Hôm qua, sau khi về huyện cùng Dương Duy Thiên, thời gian đã khoảng hơn 6 giờ tối. Từ Quân Nhiên cũng không về bên phía huyện ủy, mà trực tiếp đi tới nhà của Lý Dật Phong.
Lý Đông Viễn đi họp trên thành phố, tối không về nhà. Từ Quân Nhiên cứ thế mà ngủ cả đêm. Hôm sau ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn đã vội đi làm.
- Anh Đồ, anh đừng đùa em nữa.
Từ Quân Nhiên cười cười đẩy Đồ Văn Dũng ra rồi nói.
Tuy chuyện hôm qua khiến hắn nổi danh như cồn, nhưng cũng đã đắc tội với một số người. Đừng nói đến những người khác, chắc chắn hai người Trình Hoành Đạt và Tần Quốc Đồng sẽ hận hắn thấu xương. Dù sao, hai người họ một người là Cục trưởng Cục công an huyện, một người là phó chủ tịch thường vụ huyện, nhưng vấn đề hết lần này đến lần khác hai người họ không giải quyết được lại được một tên vắt mũi chưa sạch như hắn giải quyết ổn thỏa, họ vui vẻ mới là chuyện lạ. Huống hồ, Từ Quân Nhiên biết, Trình Hoành Đạt và Tần Quốc Đồng đều không phải là những người tốt bụng, phóng khoáng gì cả.
- Anh Từ, chuyện hôm qua, cảm ơn anh.
Lúc này, Uyển Tiểu Nguyệt đi tới nhỏ giọng nói với Từ Quân Nhiên.
Việc cô nói, đương nhiên là việc Từ Quân Nhiên đã giúp cô chỉnh tên sắc lang ở trấn Lý gia.
Từ Quân Nhiên xua xua tay. Hắn không dám thất lễ với Uyển Tiểu Nguyệt nên vội nói:
- Không có gì, đều là đồng nghiệp cả, đây là việc tôi nên làm.
Cô ngẩng đầu, cười với Từ Quân Nhiên:
- Dù vậy tôi cũng phải cảm ơn anh, không để tôi bị bọn lưu manh kia bắt nạt.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn ngay trước mặt, Từ Quân Nhiên bỗng thất thần.
- Khụ khụ!
Một tiếng ho khan vang lên thành công khiến Từ Quân Nhiên phục hồi lại tinh thần. Hắn quay đầu nhìn mới phát hiện ra tổ trưởng Phong Huống của tổ tổng hợp đang đứng ở cửa. Hắn vội chạy tới, cung kính nói:
- Chủ nhiệm Phong, anh đến rồi.
Phong Huống gật đầu:
- Tiểu Từ, hôm qua cậu làm rất tốt, không làm mất mặt tổ tổng hợp chúng ta.
Trong tình huống hôm qua mà Từ Quân Nhiên lại có thể thuyết phục được nhân dân hai bên sơn trang Đại Vương và trấn Lý gia đường ai nấy đi, điều này khiến Phong Huống vô cùng kinh ngạc.
Tuy biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến thân phận đặc biệt của Từ Quân Nhiên, nhưng Phong Huống vẫn khen ngợi hắn.
Hắn ngại ngùng cười. Từ Quân Nhiên cũng không phải trẻ con ba tuổi, sẽ không đem những lời biểu dương vô can này để vào lòng. Hắn nghiêm túc giải thích với Phong Huống:
- Chủ nhiệm Phong, hôm qua, tôi định về văn phòng sớm một chút, kết quả lại bị chủ tịch Dương lôi đến trấn Lý gia, không thể kịp thời báo cáo với anh. Mong anh thứ lỗi.
Tuy không để ý việc Phong Huống có tức giận hay không, nhưng là cấp dưới, vào lúc này, hắn vẫn phải tôn trọng cấp trên. Đây là một quy tắc chốn quan trường, cũng là kinh nghiệm Từ Quân Nhiên đã đúc kết được sau nhiều năm làm lãnh đạo ở kiếp trước. Cho dù là chức to chức nhỏ, cho dù là người như thế nào đi chăng nữa, đối với một người lãnh đạo, danh tiếng rất quan trọng.
- Ha ha, không sao, không sao, hôm qua cậu đã vất vả rồi. Nghỉ ngơi là việc nên làm mà.
Phong Huống hài lòng đáp lại. Anh ta vốn tưởng rằng cậu sinh viên đại học Kinh Hoa này sẽ trở thành cái gai trong mắt mình. Dù sao học vị của Từ Quân Nhiên rất cao, lại có chỗ dựa là lão bí thư, hơn nữa, hôm qua vừa lập công lớn cho huyện, có thể nói là một thời điểm tốt để phát triển đường công danh. Vấn đề dễ xuất hiện nhất ở những người thanh niên trẻ như vậy chính là cậy thế được quan tâm, coi trọng mà không coi lãnh đạo ra gì.
Không ngờ, Từ Quân Nhiên lại rất ổn, vẫn cung kính với mình như trước. Điều này khiến Phong Huống rất hài lòng về Từ Quân Nhiên.
Trong chốn quan trường, trồng hoa, dựng gai chỉ trong một ý nghĩ.
- Vị nào là đồng chí Từ Quân Nhiên?
Lúc Từ Quân Nhiên đang nói chuyện với mấy đồng nghiệp trong văn phòng thì một người đàn ông đeo kính đi tới.
- Chủ nhiệm Ngô, sao anh lại tới đây?
Ngoài dự đoán của mọi người, Phong Huống lại tươi cười tiếp đón người này.
- Lão Phong, đồng chí Từ Quân Nhiên ở văn phòng các anh có ở đây không? Lão bí thư muốn gặp cậu ta.
Chủ nhiệm Ngô nâng kính, nói với Phong Huống.
Từ Quân Nhiên sững sờ, Phong Huống cũng ngây người theo. Sau đó, như nghĩ ra điều gì, anh ta vội gật đầu với chủ nhiệm Ngô rồi quay đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, đây là chủ nhiệm Ngô của văn phòng huyện ủy. Lão bí thư muốn gặp cậu, cậu mau đi đi.
Từ Quân Nhiên không có cảm giác gì, nghe thấy ý nhắc nhở trong lời nói của Phong Huống, hắn mới hiểu ra, chủ nhiệm Ngô này chắc là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy – Ngô Lương Tân.
Về chuyện lão bí thư gọi hắn, hắn lại thấy rất bình thường. Dù sao, hắn đã làm đến nước này rồi, hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ của mấy vị bô lão Lý gia và Long sư phụ, cho dù lão bí thư tức giận, ông ấy cũng sẽ nể mặt mấy người kia mà tha thứ cho hắn. Huống hồ, Từ Quân Nhiên đang định tặng cho Nghiêm Vọng Tung cơ hội giúp bách tính huyện Vũ Đức có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nên hắn cũng có ý định đi tìm ông ấy nói chuyện.
- Xin chào chủ nhiệm Ngô!
Từ Quân Nhiên đi đến trước mặt Ngô Lương Tân, cung kính chào hỏi.
Thân là một thành viên trong thường vụ huyện ủy, đại quản gia của huyện ủy, thường ngày, Ngô Lương Tân luôn trưng ra một tư thế vững vàng, thông thái. Tuy nhiên đối mặt với Từ Quân Nhiên, ông ta lại không đoán ra được điều gì. Mấy ngày trước, ông ta lên tỉnh khám bệnh. Hôm nay vừa về huyện đã nghe tên người này, sinh viên cao học đại học Kinh Hoa, đích thân bí thư Nghiêm tiến cử. Ngày đầu tiên đi làm đã giúp chủ tịch Dương giải quyết một vấn đề khó khắn, nghe nói hôm qua còn về huyện cùng chủ tịch Dương.
Rốt cuộc người thanh niên này đứng về phía ai?
Đội ngũ là một loại học vấn trong chốn quan trường. Cái này rất giống với việc đi mua cổ phiếu, hoặc là mua lên, hoặc là mua xuống. Chọn đúng sẽ có được lợi nhuận đầy túi, chọn sai thì sẽ táng gia bại sản. Hiện nay, Ngô Lương Tân cũng đang gặp phải vấn đề khó khăn này.
Nghiêm Vọng Tung thì quá già rồi, tuổi đã hơn 60 mà vẫn làm bí thư huyện ủy, điều này gần như là không thể xảy ra ở các địa phương khác. Nếu không phải vì tình hình đặc biệt của huyện Vũ Đức thì cũng không xuất hiện những tình huống như thế này. Nhưng vấn đề là, ông ấy còn có thể làm bí thư bao lâu nữa?
Không phải Ngô Lương Tân không muốn đứng về phía Nghiêm Vọng Tung. Dù sao, nếu không có Nghiêm Vọng Tung thì cũng không có ông ta của ngày hôm này. Nhưng người phải chạy đến chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, con đường quan trường của Nghiêm Vọng Tung đã đến điểm kết thúc rồi, không còn khả năng phát triển thêm nữa, không thể để Ngô Lương Tân từ bỏ tương lai của mình vì một mặt trời sắp lặn như Nghiêm Vọng Tung. So sánh với Dương Duy Thiên – một mặt trời đang tỏa ánh hoàng kim chói lọi, bình tĩnh xem xét lại, Ngô Lương Tân vẫn thấy, mình không nên mạo hiểm.
Chỉ có điều, biểu hiện lúc này của Dương Duy Thiên còn chưa đủ để Ngô Lương Tân toàn tâm toàn ý đi theo anh ta. Ngô Lương Tân cần phải quan sát thêm xem thế nào.
Nhưng rõ ràng người thanh niên tên Từ Quân Nhiên này cũng đang gặp phải vấn đề như mình.
- Đồng chí tiểu Từ đấy sao? Không tồi, tôi đã sớm nghe tên của cậu, một nhân tài của huyện Vũ Đức chúng ta.
Ngô Lương Tân mỉm cười, khen ngợi Từ Quân Nhiên vài câu.
Từ Quân Nhiên khiêm tốn đáp lại, trong lòng lại nhớ lại những tư liệu năm đó về cái người tên Ngô Lương Tân. Người này tuyệt đối là một trong những người hắn phải đối phó ở huyện Vũ Đức.