- Đại Hổ ngốc, anh xem anh Quân Nhiên thật lợi hại, ông em nói anh ấy sắp phải quản lý miếng ăn của mấy ngàn người rồi.
Nghe mấy lời này, Lý Dật Phong ngây người, sau một lúc mới quay lại vỗ bờ vai Từ Quân Nhiên lúc này cũng đang ngẩn ra, cao hứng hét lớn:
- Thật tốt! Anh biết là cậu sẽ có tiền đồ mà! Vừa tốt nghiệp đã làm phó bí thư xã, ha ha, về sau anh đi ra ngoài cũng có thể diện hơn!
Hắn nghĩ nửa ngày không ngờ lại nghĩ đến chuyện như thế.
Ánh mắt Uyển Tiểu Nguyệt đứng sau lưng Từ Quân Nhiên chợt sáng lên.
Thiếu nữ 20 tuổi đang là thời điểm tò mò với người khác giới. Từ Quân Nhiên có bằng cấp cao lại là người có văn hóa, đó là điểm thu hút Uyển Tiểu Nguyệt, hơn nữa ngày hôm qua Từ Quân Nhiên còn đứng ra bảo vệ mình trước mặt nhiều người như vậy (nàng cho rằng điều này biểu hiện Từ Quân Nhiên ưa thích nàng), khiến cô ta có cảm giác ấm áp vì được che chở.
- Quả nhiên đúng là tốt nghiệp đại học Kinh Hoa ra, vừa đi làm đã lên được cấp phó khoa.
Uyển Tiểu Nguyệt âm thầm nghĩ trong lòng.
Uyển Tiểu Nguyệt đang làm việc trong cơ quan nhà nước nên biết rõ từ cán bộ bình thường lên cấp phó khoa có bao nhiêu khó khăn, không nói đến ai khác, nói tới Đồ Văn Dũng, người này công tác trong huyện đã sáu, bảy năm đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ, nhiều năm như vậy ngay cả một cơ hội lên chức đều không thấy. Tổng kết lại là vì Đồ Văn Dũng không được ai nâng đỡ.
Ngựa tốt thường thấy mà Bá Nhạc thì không có nhiều. ( Bá Nhạc là người xem tướng ngựa rất giỏi, phân biệt được ngựa hay dở.)
Người có tài trong cơ quan rất nhiều nhưng nếu không có lãnh đạo đề bạt thì dù ngươi có giỏi đến đâu cũng chỉ phí thời gian công tác mà thôi.
Giống như Từ Quân Nhiên vừa mới đi làm đã được đề bạt khiến Uyển Tiểu Nguyệt ngạc nhiên vô cùng.
Lý Dật Phong không để ý ngồi xổm xuống trước mặt Nghiêm Đóa Đóa hỏi:
- Đóa Đóa, nói cho anh nghe, ông của em nói cho anh Quân Nhiên đi làm bí thư ở đâu?
Nghiêm Đóa Đóa không để ý đến anh ta, vui vẻ đi đến trước mặt Uyển Tiểu Nguyệt ngây thơ hỏi:
- Chị ơi, chị là bạn gái anh Quân Nhiên à?
Mặt Uyển Tiểu Nguyệt đỏ lên, lắp bắp không biết nói thế nào.
Từ Quân Nhiên nghe Nghiêm Đóa Đóa hỏi nghĩ thầm không xong, cô bé này rất láu lỉnh, nếu lại hỏi tiếp không biết sẽ nói đến chuyện gì.
Từ Quân Nhiên ho khan một tiếng, bày ra khuôn mặt cười nói với Nghiêm Đóa Đóa:
- Đóa Đóa, em nói cho anh biết ông em đã nói thế nào nhé?
Nghiêm Đóa Đóa nghe Từ Quân Nhiên hỏi cười hì hì nói:
- Anh thơm em một cái em sẽ nói cho anh biết.
Từ Quân Nhiên nói không nên lời, dù sao mình cũng 20 tuổi mà Nghiêm Đóa Đóa chỉ có 10 tuổi nên cũng không suy nghĩ gì, hắn bất đắc dĩ cúi đầu hôn một cái trên mặt cô bé, sau đó hỏi:
- Được rồi, bây giờ nói được chưa?
-Ai nha, anh Quân Nhiên hôn em!
Cô bé không trả lời Từ Quân Nhiên ngay mà che mặt thẹn thùng, Từ Quân cùng Lý Dật Phong mấy người khóe miệng co quắp.
Đùa một lúc, Nghiêm Đóa Đóa mới trả lời:
- Em nghe ông nói là công xã trấn Lý gia.
Từ Quân Nhiên thở phào trong lòng một tiếng, quả nhiên giống như mình đoán.
Nghiêm Đóa Đóa vừa rồi nói mình phải đi cơ sở làm bí thư, trong lòng Từ Quân Nhiên suy nghĩ Nghiêm Vọng Tung cùng Dương Duy Thiên tại sao lại sắp xếp cho mình đến trấn Lý gia, chẳng lẽ bọn họ có ý định gì?
Lắc đầu, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm giác không có chút sức lực nào, địa vị của mình vẫn còn quá thấp, rất nhiều chuyện chỉ có thể làm theo mà không có biện pháp khống chế toàn cục.
Đối với người luôn có thói quen ra lệnh cho người khác cảm giác này đúng là khó thích ứng.
- Ồ, kia không phải là Trình bại hoại sao?
Vừa lúc đó, Đóa Đóa bỗng nhiên nhìn thấy Trình Hồng Phát đang giấu mình trong đám người liền chỉ vào y kêu lên.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, mới phát hiện Trình nhị gia lúc nãy còn vênh váo mà giờ ủ rũ đứng đó như gà trống bại trận.
Sau đó, Từ Quân Nhiên càng ngạc nhiên, Nghiêm Đóa Đóa đến trước mặt Trình Hồng Phát đá vào đùi y, miệng quát:
- Đồ đại ngốc! Dám bắt nạt anh Quân Nhiên này, dám bắt nạt anh Quân Nhiên này, ta về nhà sẽ mách ông của ta!
Trình Hồng Phát xanh mặt, luôn miệng nói:
- Là lỗi của ta, lỗi của ta, bà cô nhỏ, xin cô thương xót đừng nói với lão bí thư.
Nhìn cảnh trước mặt Từ Quân Nhiên cảm thấy khó hiểu.
Thấy vẻ mặt không có biểu cảm của Lý Dật Phong, Từ Quân Nhiên thấp giọng hỏi:
- Chuyện gì thế này? Sao Trình Hồng Phát lại sợ Đóa Đóa như thế?
Lý Dật Phong cười ha ha:
- Lúc trước Trình Hoành Đạt vừa nhậm chức không chú ý em anh ta hay dựa vào tên tuổi của anh mình trêu chọc con gái bên ngoài, người của cục công an không người nào dám quản chuyện của y, kết quả là trên đường Đóa Đóa chứng kiến về nhà liền nói với ông. Tính tình ông Nghiêm cậu cũng biết rồi, ông già đó mang theo súng đuổi giết Trình Hồng Phát hai con phố, y sợ tới mức tè ra quần. Nếu Trình Hoành Đạt không ra mặt xin cho thì hiện tại tên này đang ngồi tù rồi. Từ đó về sau, y gặp Đóa Đóa giống như chuột thấy mèo.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, trong lòng nặng trĩu, an ninh xã hội xấu đến mức này khó trách sang năm trung ương muốn toàn lực chỉnh đốn.
Nghiêm Đóa Đóa giáo huấn xong Trình Hồng Phát cười hì hì nói với Từ Quân Nhiên:
- Anh Quân Nhiên, người bại hoại về sau sẽ không dám trêu chọc anh nữa.
Nhìn cô bé giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên bộ dạng mau khen ta đi, Từ Quân Nhiên không nhịn được xoa đầu nàng nói:
- Đóa Đóa giỏi lắm, mau về nhà thôi đã muộn rồi.
Lý Dật Phong gật đầu với Từ Quân Nhiên kéo Đóa Đóa rời khỏi nơi đó.
Từ Quân Nhiên quay đầu về phía Trình Hồng Phát đang đứng xoa chân thản nhiên nói:
- Tôi không cần biết anh cậu là cục trưởng cục công an, hay là cậu ở huyện Vũ Đức bá đạo thế nào, Uyển Tiểu Nguyệt là bạn tôi, tôi không muốn thấy ngươi trêu chọc cô ta nữa.
Trình Hồng Phát sững sờ, mặt trở nên dữ tợn, ta đây sợ cô bé Nghiêm Đóa Đóa kia cũng không có nghĩa ta cũng sợ họ Từ nhà ngươi.
Không đợi y nói chuyện, Từ Quân Nhiên bước nhanh tiến đến sát vào lỗ tai Trình Hồng Phát dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói:
- Ngươi có thể coi lời ta nói như gió thoảng bên tai nhưng bây giờ ta đã là phó bí thư đảng ủy trấn Lý gia, chỉ cần ta nói một câu, rất nhiều người trấn Lý gia sẽ đồng ý đùa đao thương pháo với ngươi, biết pháo là cái gì không? Khẩu súng nòng cắt bớt một nửa, báng súng cắt một nửa, súng dài liền thành pháo ngắn rồi. Mùa đông sắp đến rồi, đi đường chú ý cẩn thận một chút, mùa đông lạnh, mọi người đều mặc áo khoác, chẳng may có ai đem súng trong người vừa đi qua liền nổ súng, chết người thì khó nhưng tàn phế tay chân thì đơn giản lắm!
Từ Quân Nhiên nói xong lùi lại vỗ vỗ bả vai Trình Hồng Phát, lúc này mặt đang tái xanh:
- Còn nữa, ngươi cũng đừng quên, ngươi đánh một nhân viên bình thường của huyện ủy cùng một phó bí thư xã là hai tội khác nhau đấy, cái đầu có thể coi là ẩu đả, cái sau coi như chính diện khiêu khích cơ quan quốc gia rồi!