Sau khi Từ Quân Nhiên kéo tay Uyển Tiểu Nguyệt rời đi, Trình Hồng Phát vẫn chưa bình tĩnh lại. Sắc mặt y trắng bệch giống như nghe được thứ gì khủng khiếp lắm, cứ ngẩn người đứng một chỗ.
Từ Quân Nhiên uy hiếp y!
Đúng vậy, vừa rồi Từ Quân Nhiên rõ ràng là uy hiếp Trình Hồng Phát, thế nhưng Trình Hồng Phát cũng không dám có hành động gì.
Từ Quân Nhiên nói đúng, nếu hắn chỉ là nhân viên bình thường của huyện ủy, chức danh cục trưởng cục công an của Trình Hoành Đạt có thể dễ dàng ém nhẹm chuyện này, nhưng Từ Quân Nhiên lại là sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, là người có bằng cấp cao nhất trong cơ quan huyện Vũ Đức, đồng thời sắp nhậm chức phó bí thư đảng ủy công xã trấn Lý gia. Hiện giờ nếu Trình Hồng Phát dám làm gì Từ Quân Nhiên thì chẳng khác nào cho huyện ủy huyện Vũ Đức một bạt tai!
Trong quan trường mọi người đều chú ý đến thể diện, Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung đã quyết định cho Từ Quân Nhiên làm phó bí thư, chứng tỏ họ coi trọng Từ Quân Nhiên, nếu mình ở phía sau chọc vào Từ Quân Nhiên chẳng khác gì nể mặt hai vị lãnh đạo.
Không nể mặt lãnh đạo thì lãnh đạo cũng không cho y thể diện!
Trình Hồng Phát mặc dù là tên ăn chơi nhưng cũng không ngốc, nếu anh ta ngốc thật thì cũng không thể nào thà bị mất mặt trước Nghiêm Đóa Đóa cũng không dám trêu vào hòn ngọc quý của bí thư đảng ủy này. Anh ta biết rõ một điều, anh của mình cũng không thể một tay che trời ở huyện Vũ Đức, có một số người mình cũng không thể trêu vào.
Vì vậy y đành phải nhịn xuống việc này.
– Anh ba, chuyện này cứ thế là xong à?
Một tên tiểu đệ đến trước mặt Trình Hồng Phát nhỏ giọng nói.
Trình Hồng Phát cười lạnh:
- Xong rồi? Ngươi thấy anh ba ngươi chịu thiệt mà không trả lại bao giờ chưa?
Người kia sững sờ thầm nghĩ Nghiêm Đóa Đóa đánh anh bao nhiêu lần mà có thấy anh lấy lại được danh dự bao giờ đâu.
Tất nhiên, anh ta cũng chỉ dám nói lời này trong lòng, ngoài miệng vẫn cung kính nịnh nọt như cũ:
- Phải rồi, anh ba cũng là người có số má trong huyện sao có thể để tên vớ vẩn này vào trong mắt, nhưng mà chúng ta cứ để hắn đi như vậy thì đúng là cho hắn đắc ý rồi!
Trình Hồng Phát cười ha ha:
- Vội cái gì? Tên nhóc này còn ở huyện Võ Đức cơ mà, sớm muộn gì cũng có cơ hội trừng trị hắn. Chúng ta đi thôi!
………………………………………………………..
……………………………………………………….
Lúc này Từ Quân Nhiên cũng không biết mình đã bị Trình Hồng Phát ghi hận, hắn đang nghĩ mình mới trở về được 2,3 ngày mà đã kết thù với vài con ông cháu cha ở huyện Vũ Đức, dù là Tần Thọ Sinh hay Trình Nhị thiếu gia nay đều đã trở thành kẻ thù của mình.
Đối với kẻ thù, Từ Quân Nhiên chưa bao giờ coi thường đối phương.
Kiếp trước trong vài chục năm làm quan, một trong những kinh nghiệm Từ Quân Nhiên tổng kết ra là đối xử với kẻ thù của mình cách tốt nhất là xử lý sạch sẽ đối phương.
Hoặc là kẻ thù, hoặc là bạn bè, không có ở giữa trung gian.
Đây cũng là tính tàn khốc của quan trường, ngươi đắc tội một người, nếu như không làm cho đối phương ngã hẳn, đến lúc ngươi không chú ý người ta có cơ hội trả thù, tại thời điểm quan trọng đâm ngươi một đao sau lưng, rất có thể một đao đó sẽ lấy mạng của ngươi!
Cho nên Từ Quân Nhiên sẽ không để cho Tần Thọ Sinh cùng Trình Hồng Phát có cơ hội đâm mình một đao.
Từ Quân Nhiên âm thầm hạ quyết tâm sớm thúc đẩy vài chuyện ở huyện Vũ Đức.
- À, anh Từ, anh có thể buông tay ra được không?
Trong khi hắn đang suy nghĩ, một tiếng nói thật nhỏ vang lên bên tai Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ, tay phải có cảm giác rung nhẹ, cúi nhìn lập tức ngạc nhiên, tay phải mình còn đang nắm tay trái Uyển Tiểu Nguyệt, mà gương mặt Uyển Tiểu Nguyệt đang đỏ bừng như sắp chảy ra nước đến nơi.
-A!
Tay Từ Quân Nhiên rút nhanh lại, mặt cũng đỏ lên.
Hai tay hai người tách ra giống như bị điện giật, nhất thời trở nên xấu hổ.
Lúc trước rời đi, tay Từ Quân Nhiên không suy nghĩ nắm lấy tay Uyển Tiểu Nguyệt, mà Uyển Tiểu Nguyệt không biết vì sao cũng không tránh né cứ mặc cho Từ Quân Nhiên kéo tay mình, ra khỏi tầm mắt của bọn Trình Hồng Phát.
Đoạn đường không đến 40m mà tim Uyển Tiểu Nguyệt đập rộn lên vài chục lần, cô đã lớn như vậy mà đây mới là lần thứ hai bị nam nhân ngoài phụ thân ra có tiếp xúc thân mật, hơn nữa lần đầu tiên cũng là ở lúc xung đột ngày hôm qua. Cả hai lần đều do cùng một người nắm lấy tay mình, mà người đó chính là Từ Quân Nhiên.
Duyên phận là thứ kỳ diệu vô cùng, dù trải qua luân hồi cũng có một số việc không thể thay đổi.
– Chuyện này, anh không cố ý đâu.
Từ Quân Nhiên trầm mặc một hồi lâu bỗng nói ra một câu.
Tình cảm của hắn với Uyển Tiểu Nguyệt khá phức tạp.
Uyển Tiểu Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, dù sao con gái vào những năm 80 cũng không cởi mở như thời sau này, cô cũng chỉ yên lặng lắc đầu, thấp giọng nói:
- Để em dẫn đường.
Từ Quân Nhiên gật đầu bất đắc dĩ đi theo phía sau cô.
Chuyện này làm cho hai người đều cảm thấy lúng túng.
Huyện Vũ Đức cũng không lớn, nói là huyện còn không bằng nói là một thôn trấn, Uyển Tiểu Nguyệt quen biết khá nhiều người, dọc theo đường đi luôn có người chào hỏi cô, sau đó dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Từ Quân Nhiên, khiến Từ Quân Nhiên có cảm giác mình đang ở trong vườn bách thú nhưng không phải với thân phận người đi tham quan mà là con khỉ bị người ta vây xem.
Nhà máy bia nằm ở phía Tây Bắc của huyện Vũ Đức, diện tích không lớn, nói là nhà máy bia thực chất chỉ là một xưởng làm bia hơi có quy mô một chút, trong trí nhớ Từ Quân Nhiên, so sánh với những nhà máy bia mà hắn đã tham quan qua nơi này có thể coi là rách nát.
- À, đã đến rồi.
Uyển Tiểu Nguyệt đứng lại trước một khu vực dân cư, nói với Từ Quân Nhiên bằng một giọng còn nhỏ hơn so với tiếng muỗi kêu.
Sau khi hai người nắm tay, cô không dám nhìn Từ Quân Nhiên, đi đường vẫn cúi thấp đầu làm cho Từ Quân Nhiên vẫn sợ cô đâm phải ai đó.
Từ Quân Nhiên cau mày nhìn gian nhà phía trước, vẻ mặt khó tin:
- Đây cũng có thể gọi là tiệm cơm?
Theo cách nhìn của Từ Quân Nhiên, đây là hai gian phòng lợp ngói, có hai cửa sổ, vách tường đã rạn nứt làm người ta nghi ngờ vào mùa đông gió có thổi vào hay không.
Không chỉ có thế, Uyển Tiểu Nguyệt nói nơi này cũng khá đông khách, vậy thì ít nhất cũng phải nghe tiếng người huyên náo nhưng hắn thấy thất vọng vì từ cửa sổ nhìn vào bên trong tiệm cơm này có vẻ như chẳng có ai.
- Ơ! Tiểu Nguyệt đến rồi à?
Đúng lúc này, bên tai Từ Quân Nhiên vang lên một âm thanh thanh thúy làm cho hai mắt hắn tỏa sáng.