Câu này của Nghiêm Vọng Tung coi như đã cho Từ Quân Nhiên một chức vụ.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vâng, con nghe theo sự sắp xếp của ông.
Vốn dĩ Từ Quân Nhiên cũng dự định như vậy. Mặc dù làm việc trong cơ quan không phải mục đích cuối cùng của hắn song trước khi chuyện đó xảy ra, Từ Quân Nhiên vẫn dự định sẽ ở lại bên cạnh Nghiêm Vọng Tung.
Nếu đã muốn gây dựng sự nghiệp ở huyện Vũ Đức, Từ Quân Nhiên cũng sẽ không để những nhân tố bất an tồn tại.
Hiện nay ở huyện Vũ Đức, đơn vị hành chính cấp dưới đều được gọi là công xã nhân dân. Cục diện này phải đợi qua tháng 10 sang năm, sau khi trung ương chính thức ban hành thông báo “Về việc thực hiện phân tách chính trị và hành chính, xây dựng chính quyền xã” mới có thể tiến hành phân chia công xã-chính xã nông thôn, thành lập chính quyền xã trên phạm vi cả nước.
Huyện Vũ Đức là một trong những huyện lạc hậu kém phát triển ở khu Toàn Châu. Ở đây chẳng có tài nguyên nào có thể tận dụng được, giao thông lại không thuận tiện, đường lên thành phố vẫn là đoạn đường núi gồ ghề không bằng phẳng. Từ Quân Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, mười mấy năm sau khi cải cách mở cửa nơi đây mới giải quyết triệt để vấn đề “cơm ăn áo mặc”.
Mà ở kiếp này, việc hắn muốn làm chính là thay đổi điều này.
- Quân Nhiên, lần này con về định khi nào sẽ về thăm trấn?
Long Ngâm Nguyệt hỏi Từ Quân Nhiên.
Sau một hồi suy nghĩ, Từ Quân Nhiên nói:
- Đợi một thời gian nữa thầy ạ, con định sau khi sắp xếp ổn thoả chuyện ở huyện rồi sẽ về thăm mộ bố mẹ con.
Long Ngâm Nguyệt gật đầu:
- Con có lòng vậy là tốt.
Mấy người nói chuyện thêm lúc nữa. Thấy trời đã không còn sáng nữa Long Ngâm Nguyệt mới đứng dậy cáo biệt. Hôm nay ông lên huyện là có chút việc, nhân tiện ghé qua thăm ông bạn già Nghiêm Vọng Tung, buổi tối Long Ngâm Nguyệt phải cùng với hậu sinh trong trấn cùng về.
Từ Quân Nhiên tiễn Long Ngâm Nguyệt ra đến cửa lớn toà nhà huyện uỷ:
- Thầy ơi, vài hôm nữa con sẽ về.
Long Ngâm Nguyệt vô cùng xúc động vỗ vai Từ Quân Nhiên:
- Không cần vội, mọi chuyện cứ từ từ mà làm. Cho dù con trở về là vì nguyên nhân gì đi nữa thì nơi đây luôn là nhà của con.
Trong lòng vô cùng ấm áp, thiếu chút nữa Từ Quân Nhiên đã rơi lệ.
Bản thân mình đã đánh giá thấp con mắt của thầy. Là một người xuất thân từ một nơi rộng lớn, Long Ngâm Nguyệt sao có thể không nhìn ra việc lần này hắn trở về huyện Vũ Đức là có nỗi khổ tâm. Nhưng nếu như đây là sự lựa chọn của hắn, với thân phận là một người thầy, một người thân, ông chỉ có thể âm thầm cổ vũ và bao dung.
- Thầy ơi, con nhất định sẽ không phụ sự mong mỏi của thầy.
Từ Quân Nhiên hứa với Long Ngâm Nguyệt.
Long Ngâm Nguyệt cười rồi khẽ gật đầu:
- Ta tin con sẽ làm được, từ nhỏ đến lớn con chưa từng làm ta thất vọng.
Rất lâu sau khi ông cụ rời đi, Từ Quân Nhiên vẫn đứng ở đó. Trên thế giới này vẫn có những người, cho dù mình thành công hay thất bại, cho dù mình công thành danh toại hay chẳng làm nổi chuyện gì, họ vẫn âm thầm dõi theo mình, tiếp thêm cho mình hơi ấm và sức mạnh.
- Đời này kiếp này, mình nhất định sẽ bảo vệ những người thân của mình.
Từ Quân Nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm.
- Quân Nhiên, cậu vẫn còn ở đó à?
Lúc này nghe tiếng gọi, Từ Quân Nhiên mới quay người lại.
Hoá ra là Lý Dật Phong, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Lão Hổ, sao vậy?
Lý Dật Phong đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên:
- Bà làm bánh sủi cảo, bảo cậu về ăn cơm. Anh đến Nghiêm gia hỏi thì biết cậu đi tiễn ông Long nên tới đây xem sao.
Từ Quân Nhiên gật đầu rồi nhìn túi hành lý của mình trên tay Lý Dật Phong:
- Không phải chứ, ngay đến cả cái này anh cũng cầm đi sao?
- Bà nói cậu hãy về nhà ở trước đã, đợi sau khi sắp xếp ổn thoả công việc thì ra ngoài ở cũng được.
Nghĩ đến người bà hiền lành nhân hậu, Từ Quân Nhiên liền gật đầu:
- Được, vậy chúng ta đi thôi.
Hai người đến nhà của Lý Dật Phong. Nhà họ Lý thực ra cách Nghiêm gia không xa, Lý Đông Viễn là bí thư uỷ ban chính pháp, thành viên uỷ ban thường trực huyện uỷ, lại thêm việc họ Lý là một dòng họ lớn ở huyện Vũ Đức nên nhà họ rất có tiếng tăm.
- Con chào ông Ba, bà Ba, chú Sáu, thím Sáu.
Vừa bước vào cửa Từ Quân Nhiên đã chào hỏi mọi người trong nhà.
Trong gia phổ nhà họ Lý, ông của Lý Dật Phong xếp thứ 3, còn bố Lý Dật Phong xếp thứ 6 ở đời sau, từ nhỏ Từ Quân Nhiên đã quen gọi họ như vậy.
- Haha, trạng nguyên của chúng ta trở về rồi! Mau lại đây bà xem nào, Quân Nhiên của chúng ta cao lên rồi.
Bà Ba kéo tay Từ Quân Nhiên rồi mỉm cười phúc hậu, những nếp nhăn trên mặt dường như biến mất.
- Quân Nhiên về rồi hả, mau đi rửa tay rồi ăn sủi cảo đi con.
Vợ Lý Đông Viễn là một người phụ nữ nông thôn chất phác, bà đôn đả giục Lý Dật Phong.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vâng ạ!
Giờ phút này, Từ Quân Nhiên cảm thấy dường như mình đang quay trở lại thời thơ bé, khi ấy những lúc bận rộn cha nuôi thường đem gửi hắn ở nhà họ Lý. Vẫn là những con người ấy, khung cảnh ấy.
Ăn cơm xong Lý Đông Viễn hỏi thăm tình hình sắp xếp công việc của Từ Quân Nhiên, nghe nói Từ Quân Nhiên từ bỏ công việc ăn nhàn ở thành phố, chủ động xin trở về huyện Vũ Đức, Lý Đông Viễn liền giơ ngón tay cái tán thưởng:
- Khá lắm chàng trai! Con có lòng như vậy quả thực quý hơn bất cứ thứ gì. Lúc trước ta cứ băn khoăn sau khi con tốt nghiệp, chỉ sợ không có cơ hội quay trở về huyện Vũ Đức.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Chú Sáu, con đâu phải là đứa vong ân bội nghĩa. Ông Nghiêm nói để con ở huyện uỷ làm một thời gian, sau đó tìm cơ hội cho con về cơ sở.
- Ừ, ông Nghiêm suy nghĩ quả chu đáo, con về huyện làm thì đúng là nhân tài dùng đúng chỗ.
Lý Đông Viễn gật đầu rồi ngay sau đó hừ lạnh một tiếng:
- Đúng rồi, sau khi con đến huyện uỷ, những thứ khác thì không nói nhưng nhất định đừng có đắc tội với chủ tịch huyện họ Dương.
Ánh mắt Từ Quân Nhiên loé sáng, sau đó không kìm được mà nheo lại, chủ tịch huyện họ Dương?
Xem ra mình đã quên mất một người rồi.
Dương Duy Thiên là chỉ tịch huyện Vũ Đức. Nói một cách chính xác thì đó là cán bộ đầu tiên mà thành phố Toàn Châu điều về huyện Vũ Đức sau những năm loạn lạc. Bởi vì trước đó, hệ thống Đảng ở đây rối ren, các cơ quan hành chính ở huyện Vũ Đức đều do uỷ ban cách mạng phụ trách, chủ nhiệm uỷ ban cách mạng là lão bí thư Nghiêm Vọng Tung, những cán bộ trong huyện hầu hết đều là do Nghiêm Vọng Tung một tay cân nhắc lên, ví dụ như đám người Lý Đông Viễn.
Nhưng hiện nay ở huyện Vũ Đức, có thể đối kháng với Nghiêm Vọng Tung chắc chỉ có huyện trưởng Dương Duy Thiên.
Toàn Châu là thành phố nằm ở cuối tỉnh, lịch sử xây dựng thành phố chưa lâu, lại chẳng có địa vị gì ở tỉnh Giang Nam. Trong con mắt lãnh đạo thành phố Toàn Châu, một ông già tuổi tác đã cao mà vẫn chiếm giữ chức vụ cao như Nghiêm Vọng Tung thật khiến họ chẳng ưa, vì vậy khi có cơ hội, bọn họ liền đẩy thuyền theo nước, đẩy Nghiêm Vọng Tung xuống bùn.
Người thuận nước đẩy thuyền ấy không ai khác chính là Dương Duy Thiên
Sau khi Nghiêm Vọng Tung mất chức, người ngồi lên chiếc ghế bí thư huyện uỷ cao vời vời ấy là Dương Duy Thiên, mà người đổ cho Nghiêm Vọng Tung tội kinh doanh cá thể cũng chính là y.
Đối với vị chủ tịch huyện đại nhân này, Từ Quân Nhiên có chút nóng lòng muốn được thỉnh giáo một chút.
Tất nhiên hắn cũng chỉ muốn nhìn qua vị chủ tịch này, chứ còn đối mặt trực tiếp thì bản thân không có bản lĩnh ấy.
- Đúng rồi chú Sáu, vừa rồi nghe anh Hổ Tử nói chú là bí thư uỷ ban chính pháp của huyện. Cháu vẫn nhớ hồi cháu mới đi học, chú còn kiêm chức cục trưởng cục công an phải không ạ?
Nghĩ một lát, Từ Quân Nhiên liền hỏi Lý Đông Viễn.
Mặt Lý Đông Viễn biến sắc sau đó cười khổ:
- Chuyện này có trách thì phải trách chú Sáu bất tài.